Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 350

Cập nhật lúc: 2025-11-16 10:18:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nội Lục kiên quyết, Tân Kế Vinh tiện từ chối lớn nữa, liền lấy cớ thuê Lục Nhượng, bao ăn ở, còn phí xe thì để tự chi trả.

Ông cũng yên tâm để lớn tuổi ở một , dứt khoát bảo ông cùng vợ , bề ngoài là nhà vợ gây chuyện, mời lớn tuổi đến trấn giữ.

Tất cả đều là lý do.

Lục Cảnh Hiền chấp nhận, tiễn họ đến nhà ga, đổi vé tàu.

Tàu hỏa đến Nghĩa Ô chuyển sang máy bay. Tân Điềm theo Lục Nhượng xếp hàng lên máy bay, nhịn nhỏ với .

“Nghe Nhị Hổ Bành Thành mùa đông cũng nóng.”

“Bên đó ở phía Nam hơn.”

“Cậu sợ ?”

“Sợ gì?”

“Gặp gỡ và giao tiếp với bạn bè nước ngoài.” Tính cả thời gian, cũng chỉ học một năm, còn là thuê gia sư riêng nữa.

bình thường, nhiệm vụ ở phòng phát thanh, các trận đấu bóng rổ giao hữu riêng, thời gian rảnh rỗi của hai một phần trùng lặp, cô thật sự dành thời gian học ngoại ngữ như thế nào.

Lục Nhượng đoán suy nghĩ của cô, gật đầu sợ.

Mắt Tân Điềm sáng lên, như thể phát hiện một cao lớn như lúc sợ.

“Thật ngờ đấy.” Âm cuối còn ngân lên, mang theo ý trêu chọc.

Lục Nhượng cong khóe môi, “Tân Điềm, cứ tìm chủ đề liên tục, đang căng thẳng .”

Cô gái như một con mèo lông dài giẫm đuôi, lông dựng lên, mày mắt hung dữ, “Không , căng thẳng cái gì mà căng thẳng, hề căng thẳng chút nào.”

Trái tim Lục Nhượng khẽ nắm một cái, đau, mang theo niềm vui khó tả, như thể thấy một góc băng sơn mà ngoài .

Ánh mắt dừng quá lâu, trong mắt Tân Điềm chính là đối phương đang khiêu khích.

Cô kiễng chân đưa tay xoay mặt về phía , “Nhìn bố !”

Tiếng của Lục Nhượng rộ lên giữa kẽ răng.

Tân Điềm vui, chiếc túi nhỏ đeo chéo đập , ghét phiền phức.

Tiếng động quá lớn trong hàng đang xếp hàng, khiến Tân Kế Vinh đầu , “Con gái út?”

Toàn Tân Điềm cứng đờ, chiếc túi vẫn còn dính Lục Nhượng, cũng rõ!

“Bố…”

Tân Kế Vinh nhíu mày, trừng mắt Lục Nhượng, “Thằng nhóc bắt nạt con gái út của ?” Ông đưa tay kéo cánh tay Lục Nhượng, đổi chỗ của hai .

Tân Điềm lén thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn trốn lưng bố, đắc ý với Lục Nhượng.

Lục Nhượng sờ mũi, chấp nhận chịu tiếng , đến mức khi tìm chỗ , trực tiếp ở vị trí trong cùng sát cửa sổ.

Ba ghế bên cạnh, Tân Kế Vinh đương nhiên để con gái út ngoài. Tân Điềm ở giữa, hồi phục tinh thần còn căng thẳng như .

Cô đặt túi xách lòng, tò mò quanh.

Ghế máy bay xếp thành hàng, giống như tàu hỏa đối diện , vị trí nhỏ và chật chội. Cô đầu , thấy đôi chân Lục Nhượng co , đặt cũng thoải mái.

Cô duỗi thẳng chân, cố tình chọc Lục Nhượng, “Nhìn !”

Lục Nhượng cụp mắt xuống, thấy đôi chân thon dài bao bọc trong chiếc quần dài, chất liệu vải rủ xuống ôm sát khoe dáng chân thẳng tắp, khi duỗi thẳng lộ một đoạn mắt cá chân, trắng hơn cả đôi giày nhỏ màu trắng mà đôi chân đang đung đưa mang, khiến thấy nhức mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-350.html.]

“Thấy .”

“Yên tâm , nếu co chân khó chịu quá, nhường chỗ cho nhé.” Tân Điềm chỉ dịch chuyển hai centimet, , một chiếc chân luồn qua bên cạnh.

“?”

Tân Điềm đầu , thấy Lục Nhượng dựa cửa sổ, mặt hướng về phía cô, nghiêng , chân luồn qua chân cô.

“Quả thật thoải mái hơn nhiều.”

Tân Điềm sững sờ, đùi cô đang đè lên gần xương đầu gối , cách lớp quần dài vẫn thể cảm nhận hình dạng đầu gối của Lục Nhượng, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về cô.

“Cậu…”

Quá gần .

đùa giỡn, Tân Điềm vẫn nhận điều vượt quá phạm vi tiếp xúc bình thường giữa nam nữ.

Ngay cả khi quen cũng nên.

Mặt Tân Điềm nóng lên, đưa tay ấn đầu gối đẩy xuống, đừng chạm chân cô.

kẻ vạch, mau rụt về !”

Lục Nhượng lúc thu chân về, tiện thể kéo luôn bàn tay đang đặt đầu gối về cùng.

Năm ngón tay hồng hào vặn che phủ xương đầu gối, cong nhẹ nhàng nắm lấy, đốt ngón tay rõ ràng. Không cần so sánh, Lục Nhượng cũng thể thấy bàn tay cô ngắn hơn một đoạn so với tay .

“Làm đây, là vượt tuyến.”

Giọng cố ý hạ thấp trầm ấm, mang theo chút ý .

Lòng bàn tay cô cách lớp quần áo cảm nhận ấm, dọc theo cánh tay lan tỏa lên , Tân Điềm cảm giác như đang chuyện bắt quả tang tại trận, đôi mắt của Lục Nhượng càng sâu sắc thêm cảm giác của cô.

Xấu hổ vì giận, bàn tay đang xòe nắm chặt thành nắm đấm, trực tiếp đập xuống.

“Xí, oan.”

Nói rụt tay nắm chặt chiếc túi trong lòng, trừng mắt một cái.

Đến nỗi, đợi tiếp viên hàng đến nhắc nhở thắt dây an , máy bay cất cánh thuận lợi, cơ thể nghiêng , áp lực do tiếng ồn lớn ở tai giảm đáng kể.

Chỉ là cảm giác mất trọng lượng và ù tai vẫn khiến cô khó chịu, dù cất cánh thành công cũng đổi cảm giác .

Tân Điềm lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ cái tai vẫn đang ù.

Bỗng nhiên, một bàn tay đưa bên cạnh, ngón trỏ và ngón giữa cong, giây tiếp theo đặt lên hai bên cánh mũi cô, kẹp .

Hơi thở cô vô thức thở chặn trong mũi, tai cô phát tiếng bốp, chứng ù tai phiền cô tiêu tan phần lớn.

“Thế , nín thở hai cái sẽ thoải mái hơn.”

giọng của Lục Nhượng, đồng thời bàn tay đặt mũi cũng rút về.

Lục Nhượng hỏi, “Còn khó chịu ?”

Tân Điềm kiểm tra một chút, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, “Không khó chịu nữa!”

Nói sang chia sẻ với bố, “Phải nín thở, tai đau nữa , Lục Nhượng chỉ đấy.”

Tân Kế Vinh liếc xéo thằng nhóc bên cạnh, đừng tưởng ông thấy thằng nhóc thối tha đó động tay.

Ông dạy bảo con gái út, “Những cái bố cũng , nếu con thoải mái chỗ nào thì cứ hỏi bố, nên phiền ngoài mãi.”

Loading...