Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-11-16 10:18:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tân Điềm đồng ý ngay lập tức, đang chuyện thì thấy tiếng ồn ào bên ngoài, thấy trong sân thêm vài .

“Chủ nhiệm Phụ nữ?”

Nhị Hổ cũng thấy, nhớ chuyện chính, “À , quên với cô, chú Tang hôm nay xem mặt chị Phượng Quyên đấy.”

“???”

Bố , chú Tang hơn chị Phượng Quyên mười hai tuổi, tổ tiên quan hệ gì.

Khi Tân Điềm chuyện, hôn sự của chú Tang và chị Phượng Quyên định.

Chú Tang đây là kẻ lông bông, sống độc đến tận bây giờ, năm nay trở về với vẻ ngoài hào nhoáng khiến bà mối đến nhà cũng nhiều hơn.

Chị Phượng Quyên là tái hôn, còn dẫn theo một đứa con. Mấy năm nay vẫn đến cầu hôn, nhưng đa là những ông già bốn, năm mươi tuổi, hoặc tàn tật, và đều nuôi An An.

Hai gặp mặt, cho cơ hội chuyện riêng đến năm phút, định chuyện hôn nhân.

Mùng Năm gặp mặt.

Mùng Sáu xong lễ nghi là đăng ký kết hôn.

Mùng Tám tổ chức sáu bàn tiệc tại nhà hàng ở huyện Kiến Phương, mời họ hàng hai bên chứng kiến, chính thức kết hôn.

Tốc độ nhanh đến mức Tân Điềm kinh ngạc.

Cũng chờ đến ngày về nhà đẻ ba ngày cưới, Tang Huy đưa con chị Phượng Quyên đến Bành Thành.

Trong những ngày Tết rảnh rỗi, cuộc hôn nhân cũng bàn tán riêng, đoán xem hai tình ý với từ .

Trước đây Tân Điềm rõ, cô bố đang , “Nhà máy mùng Hai phục hồi sản xuất , hôm nay mùng Chín .”

Lâm Tuyết Nhu cũng dừng chiếc kéo đang cắt móng tay, “Ông gây chuyện gì trốn ?”

“Em thể mong chút gì .” Tân Kế Vinh phơi nắng, nheo mắt , thời gian rảnh rỗi hiếm .

Lâm Tuyết Nhu siết chặt chiếc kéo kêu lách cách.

Tân Kế Vinh đút hai tay ống tay áo, chút tiếc nuối, “Nhà máy đồ hộp bây giờ cho , hơn nữa, phát hiện chuyện mở nhà máy tư nhân khó khăn.”

Chính sách của cấp , khi triển khai ở các địa phương luôn chút sai lệch.

Ninh Thị khuyến khích phát triển, nhưng các vùng lân cận thì , thậm chí còn siết chặt hơn.

Trớ trêu , ông cũng thể xây dựng ở Ninh Thị, vì nhà máy đồ hộp ông nghỉ việc, Phương Chí Viễn cũng ngụ ý rằng lúc ông nộp đơn xin nghỉ chắc chắn sẽ gây khó dễ.

Tân Điềm bố, “Vậy đổi sang nơi khác thể mở ? Bố, Nhị Hổ ở Bành Thành gì cũng .”

Ánh mắt Tân Kế Vinh lóe lên, chú Tang cũng nhắc đến chuyện .

Năm đó ông mang năm ngàn tệ bán hàng rong, giờ phát triển thành một cửa hàng kim khí rộng hai trăm mét vuông. Bên đó các nơi đang xây dựng, theo các ông chủ lớn kiếm chút hợp đồng cung cấp kim khí, cũng giúp cửa hàng kiếm ít.

Hiện tại, chính quyền Bành Thành đang quy hoạch khu đất xây dựng thành phố điện tử, chú Tang thuê mặt bằng ở đó, đồng thời trở thành đại lý của nhà máy điện tử ở khu vực Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, nhưng cửa hàng kim khí quy mô quá nhỏ, để mắt tới.

Tân Kế Vinh đến xem.

Nghĩ đến đây, nhịn về phía Tân Mật.

Ánh mắt quá thẳng thừng, Tân Mật tránh cũng , “Con , bố đừng nghĩ nữa.”

Tân Kế Vinh , sang với con gái út, “Điềm Điềm, chú Tang Tết ở Bành Thành một buổi triển lãm thiết gia dụng, đầu tiên tổ chức. Nghe mua những thứ đó ở triển lãm cần phiếu, con tranh thủ khi khai giảng xem thử ?”

“! Thật sự cần phiếu ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-349.html.]

“Còn ít hàng nhập khẩu, năm ngoái nhiều nhà máy liên doanh, mượn triển lãm để quảng bá tên tuổi, xem thử, tiện thể mua thêm đồ dùng cho gia đình.”

Tân Mật: “…”

Tân Kế Vinh: “Con gái thứ hai, con học ngoại ngữ , bố tiếng nước ngoài nhiều mới , con nhân cơ hội thử luyện .”

Tân Mật liếc xéo, “Sao bố tự .”

Tân Kế Vinh: “Bố chứ, ngại đưa các con mở mang tầm mắt, ?” Câu cuối cùng là hỏi con gái út.

Tân Điềm .

Tân Mật , kéo em gái cũng vô ích.

gian để gian lận, am hiểu về những chuyện .

Tân Kế Vinh chợt nảy ý định, thấy cô cũng ép buộc, tính toán ngày tháng, định mua vé tàu ngày mai.

“Đến Nghĩa Ô chuyển máy bay sẽ nhanh hơn, con ở nhà một nhé.” Câu với Tân Mật.

Tân Mật hề sợ hãi.

Sắp đặt vé, nhà khách đến.

Tân Điềm thấy quen nhưng xa lạ, đó là hai phụ nữ, là đến tìm .

Lâm Tuyết Nhu thấy họ, dẫn họ cửa chuyện.

Tân Điềm hỏi chị gái, “Đây là họ hàng nhà ? Em thấy quen lắm.”

Tân Mật : “Là mợ cả và mợ hai bên ngoại.”

Tân Điềm: “…”

Một ký ức dễ quên, ít nhất Tân Điềm nghĩ đến nhà họ Lâm là thoải mái.

Mấy đ.á.n.h nặng nhất từ nhỏ đến lớn đều là do bà ngoại tay.

“Chẳng lẽ bà ngoại gây chuyện gì nữa.”

“Chắc .” Tân Mật cũng đoán , tóm việc cần nhờ.

Khoảng mười phút , hai mợ .

Lâm Tuyết Nhu ban đầu từ chối cùng bố, chuẩn trở việc thì đợi hai ngày nữa , lúc đó sẽ cùng Tân Mật.

“Mẹ.”

Lâm Tuyết Nhu thấy mặt con gái nhỏ tái nhợt, đưa tay xoa đầu cô, “Không , chỉ là bà ngoại các con bệnh nặng, lẽ qua khỏi. Trước đây Tết nhất tiện , bây giờ tranh thủ lúc một tiếng, là bà cụ về mặt một .”

Trong lòng Tân Điềm reo hò.

Nhận hành vi , cô thầm tự nhủ nên, nhưng vẫn thể kiểm soát .

“Con cứ chơi , sẽ hỏi xem bà bệnh thật mới quyết định nên về .”

Trước khi lên tàu, Tân Điềm nhận câu trả lời chắc chắn từ , nhưng khi khỏi đội sản xuất thì đụng hai ông cháu nhà họ Lục đang định trở về trường.

Ông nội Lục họ , liền giới thiệu cháu trai .

“Những buổi triển lãm các nhà máy liên doanh tham gia thế , sẽ bạn bè nước ngoài đến. Thằng bé học ngoại ngữ luôn , tạo cơ hội cho nó ngoài rèn luyện, tránh dám mở miệng.”

Ông nội Lục chi phí tự túc.

Tân Kế Vinh thì thành vấn đề, đưa thêm một , trông cao to cũng an hơn.

Loading...