Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-11-16 10:09:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tân Lập Bổn dặn dò, đến nhà chú họ chủ động một chút. Sau khi chào Tân Kế Vinh, xách giỏ sân, vác chiếc thang dựa tường trong.
Tân Kế Vinh thấy, từ chối ý của trẻ tuổi.
Ông vịn chiếc ghế, để Tân Lập Bổn leo lên mái nhà lợp ngói.
Lúc , Tân Điềm đang cùng đến đội sản xuất bên cạnh tìm thợ mộc, một thợ lành nghề mấy chục năm, đóng một chiếc giường đôi mới.
Thật trùng hợp, trong nhà thợ mộc sẵn một chiếc giường gỗ đơn và một chiếc giường gỗ đôi.
Không sự lựa chọn nào khác, họ chọn chiếc giường đôi rộng một mét rưỡi. Ngoài chiếc giường đôi, Lâm Tuyết Nhu còn chọn một chiếc tủ quần áo lớn, loại ván mỏng ngăn, phía treo quần áo, phía ngăn kéo để đựng đồ.
Dù bức tường ngăn phòng phía tây cũng sẽ dỡ bỏ, chỉ để một chiếc giường thì đủ chỗ để kê tủ quần áo. Cô còn đặt thêm một chiếc bàn học ngay tại chỗ, cái thợ mộc ngay.
Thợ mộc vui vẻ : “Nếu cô cần gấp thì một đêm là xong, ngày mai sẽ giao cùng với giường và tủ quần áo nhé?”
Lâm Tuyết Nhu nghĩ đến việc nhà còn sửa mái, ngày mai cũng .
Chỉ là tối nay con gái ngủ ở ?
Trả tiền xong về nhà kể chuyện với Tân Kế Vinh, Tân Lập Bổn rời thấy, mời.
“Thím, là để hai cô em gái đến nhà cháu ngủ . Xuân Vũ mới lấy chồng Tết Dương lịch, phòng đang trống.”
Ông nội ban đầu định nhường phòng cho hai đứa cháu nội nhà chú Hai, nhưng , sợ căn phòng cháu nội chú Hai chiếm lấy , để dành cho con nhà chú Cả.
Ngược bây giờ vẫn còn trống.
Tân Kế Vinh con gái út, tối nay phòng phía tây chắc chắn thể ở . Khi dọn dẹp mái nhà, dỡ chiếc giường nhỏ mới phát hiện gỗ mối mọt ruỗng hết.
Lúc , giọng của Phương Kiều Kiều từ xa vọng .
“Tân Điềm! Tối nay ngủ với tớ !”
Phương Kiều Kiều mặc áo bông nhỏ xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, rõ ràng là thấy những lời .
Tân Kế Vinh can thiệp, Tân Điềm.
Tân Điềm cảm thấy ngại, “Nhà đội trưởng đông lắm.”
Năm nay đội trưởng thêm cháu trai nữa, thể để một phòng cho dì Triệu và Phương Kiều Kiều là .
Phương Kiều Kiều khoác tay cô, “Chỉ một đêm thôi, thì ngủ ở đội nữa, chúng đến huyện, để tớ ở đội sản xuất.”
Tân Điềm lúc mới nhớ , chú Phương nhà ở huyện.
Tân Điềm về phía bố, so với họ xa lạ, gần như năm đời, dĩ nhiên ngủ cùng Phương Kiều Kiều thiết hơn.
Không bố ở bên, ba cô gái về huyện chơi thả ga.
Tân Kế Vinh lái xe đưa họ , chỉ mất nửa tiếng đường. Ông đưa cho mỗi mười tệ, để họ ăn uống mua sắm, hẹn giờ, mười một giờ ngày mai sẽ đến đón họ về nhà ăn cơm trưa.
Phương Kiều Kiều ngại nhận tiền , trả thì Tân Kế Vinh xua tay lái xe về.
Tân Điềm : “Cứ coi như là tiền lì xì sớm , đừng khách sáo, đến lúc đó bố chắc chắn cũng sẽ cho tớ.”
Cũng đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-343.html.]
Phương Kiều Kiều yên tâm, ba về nhà mà dạo phố.
Bữa tối cũng ăn uống tử tế, cứ ghé các hàng quán nhỏ ven đường lấp đầy bụng. Đi ngang qua công viên Hồng Tâm thì phát hiện bên trong treo đèn lồng đỏ, còn thấy tiếng gõ trống và hát hò.
Hỏi mới , hôm nay trong công viên dựng sân khấu hát kịch.
Mua vé chen , họ mới phát hiện lối đây đều dựng giàn, phía treo đầy đèn lồng đỏ. Đi một lúc mới , hóa Tết Dương lịch và đêm Giao thừa năm nay chỉ cách hơn hai mươi ngày, công viên quyết định tổ chức một buổi lễ hội cho náo nhiệt.
Dưới đèn lồng còn treo câu đố, tiếc là đoán đúng giải thưởng.
Vui chơi đến hơn chín giờ, thấy công viên bắt đầu vắng , ba mới chậm rãi về nhà. Trong hẻm nhỏ đèn đường, Tân Điềm thấy bóng lén lút ở cửa nhà Phương Kiều Kiều từ xa, liền bảo vệ chị gái và Phương Kiều Kiều phía .
“Đừng để là kẻ trộm nhân dịp Tết.”
Dừng bước, đối phương chú ý đến họ. Phương Kiều Kiều nheo mắt đoán điều gì đó, “Hình như là bà nội tớ.”
Tân Điềm: “?”
Lại gần, nhờ ánh đèn lọt qua cửa sổ nhà bên cạnh, họ rõ đến. Dưới mái tóc bạc là khuôn mặt đầy nếp nhăn, chất chứa nụ cố gượng ép.
“Kiều Kiều cháu cuối cùng cũng về , muộn thế, tối bà đến nhà thấy ai, ăn gì , bà để dành bánh bao .” Bàn tay run rẩy chìa .
Lúc mới thấy bà xách theo đồ đạc.
Tân Điềm Phương Kiều Kiều.
Phương Kiều Kiều lộ vẻ khó chịu, “Chúng cháu ăn ở ngoài , bánh bao bà giữ mà ăn , muộn chúng cháu về ngủ đây.”
Cô kéo Tân Điềm và Tân Mật chạy nhà, tiện tay đóng chặt cửa sân .
Ngoài cửa, một lúc mới vang lên tiếng bước chân sột soạt, dần dần xa.
Tân Mật kéo em gái, “Vào thôi, rửa mặt ngủ.”
Nhà họ Tân.
Đội sản xuất vẫn kéo dây điện, hai vợ chồng dùng đèn dầu quen, cũng thấy tối om.
Đến nỗi trong lúc trải giường, Tân Kế Vinh chú ý đặt tay lên mu bàn tay vợ.
Trơn nhẵn, khiến ông chạm là buông nữa.
Tân Kế Vinh trực tiếp nắm lấy, bước cuối cùng giường, trải ga giường còn kịp kéo, cảm thấy lộn xộn một chút cũng . Ông dùng sức kéo vợ lòng, cúi đầu là ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Là mùi dầu gội vợ thích dùng.
“Mấy đứa nhóc hôm nay ở nhà.” Ông hít một , nhịn ghé sát hơn.
Mùa đông Lâm Tuyết Nhu mặc đồ dày, hai cánh tay ông ôm chặt trong lòng, chút thoải mái, giãy giụa dậy, “Không ở nhà cũng đừng ý nghĩ đó, cái giường ọp ẹp chịu nổi ông lắc lư .”
“Vậy thì ở giường.” Tân Kế Vinh cảm thấy nóng ran, cúi đầu liền thấy một đoạn da trắng đến chói mắt. Nếu là mùa hè, cúi đầu ở vị trí còn thể thấy khe sâu ẩn hiện.
Ông nghĩ đến cảnh tượng đó, cổ họng khỏi ngứa ngáy, nhịn c.ắ.n một cái dái tai vợ, tròn trịa đáng yêu, mỗi đụng chạm giường, trong lòng mềm nhũn như nước.
Lúc cũng .
Lâm Tuyết Nhu c.ắ.n đến mức chân mềm nhũn, còn kịp lên tiếng trách móc, eo siết chặt và ấn lòng, ôm cô dậy, đưa cô chiếc rương gỗ.