Ai ngờ, đến ngày trả lương, phòng tài chính đóng cửa, kế toán và thủ quỹ đều thấy .
Người xếp hàng dài dằng dặc cửa, đợi đến giờ việc trễ nửa tiếng vẫn thấy động tĩnh, lập tức hoảng loạn.
"Chuyện là ?"
"Đừng là kế toán ôm tiền chạy nha, đợt cái cửa hàng mới mở , thu ngân cũng ôm tiền trong tiệm chạy , đến giờ vẫn bắt ."
"Không thể nào, nhà máy lớn thế , bắt là tù đó."
"Thế lỡ chuẩn thì , nhà máy hai tháng nay xuất hàng thế, máy móc chạy ba ca ngừng nghỉ, chắc chắn kiếm nhiều tiền lắm."
" đó đúng đó, bây giờ cải cách cũng quản nghiêm , kế toán giấy giới thiệu tiện hơn nhiều, tiền giấu ở mà chẳng sống !"
"Không , mau đến nhà tìm ."
"Báo cáo giám đốc nhà máy !"
"Tìm lãnh đạo, tìm lãnh đạo."
Trong đám đông, kẻ châm ngòi thấy chuyện thành, lập tức theo đám rời .
Chuyện tương tự cũng xảy ở khu nhà ở của công nhân.
Đến nỗi trong nhà máy tìm đến khu nhà ở để xác nhận kế toán ở nhà , chặn cửa nhà kế toán, phá cửa phòng tìm thấy kế toán.
Người nhà máy thở phào nhẹ nhõm: "Ngày phát lương cô trốn ở nhà, là cơ thể khỏe ?"
Mặt kế toán tái mét, hỏi gì cũng .
Cái thở phào của nhà máy nén : "Nói chứ, cô nên ngân hàng đổi tiền lẻ ."
"..."
"Ngân hàng tiền?"
Kế toán chịu nổi nhiều hỏi như , thấy cô ôm tiền bỏ trốn, dồn đến mức sự thật.
"Đâu ngân hàng tiền, là nhà máy tiền, lương tháng đều là cố gắng lắm mới gom đủ!"
Mọi tối sầm mặt mũi, nhanh phản bác.
"Làm thể! Tháng xuất nhiều hàng như , trong kho lạnh còn nhiều."
"Đó đều là mua chịu, tiền, là giám đốc nhà máy bảo trốn , chuyện tìm giám đốc nhà máy."
Có tính nóng, đầu thẳng đến văn phòng nhà máy để chặn , họ Liêu nhanh chân, trốn .
Nhà giám đốc nhà máy ai, cả nhà đều ở đó.
Đáng lẽ là ngày vui nhất để nhận lương, giờ trở thành ngày tuyệt vọng của cả nhà máy.
Nhà máy tiền phát lương, nhà máy sắp tiêu đời .
Phương Chí Viễn cầm điện thoại, đặc biệt vui vẻ.
"Người theo dõi từ sớm, trốn ở thị trấn nhỏ nhà vợ , vẫn đang tìm cách xin thị trưởng phê duyệt khoản vay ngân hàng để vượt qua khủng hoảng ."
"Chắc chắn thể cho cơ hội , nhà máy thể thất bại, còn bao nhiêu công nhân nữa, nhưng họ Liêu nhất định ."
"À, nhà máy nhận một bưu kiện gửi cho , ghi tên, gửi về nhà?"
" cứ mở hả? Được."
Bưu kiện đang ở bàn, Phương Chí Viễn nghiêng đầu kẹp điện thoại, cúi xuống mở : "Cậu yên tâm, nhất định sẽ loại bỏ , đó chúng tìm cách dạy dỗ... Trời ơi."
Phương Chí Viễn nghiêm túc xem xét thứ trong tay, đó phá lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-313.html.]
"Không là bụng nào gửi đồ, đoán xem là gì?"
"Bằng chứng hối lộ của họ Liêu, hồ sơ hối lộ, bằng chứng xác thực, cúp máy , xác nhận xong sẽ thẳng đến chỗ thị trưởng tố cáo, c.h.ế.t cũng lột da."
Tách.
Điện thoại cúp.
Tân Kế Vinh tiếng bận, đặt ống xuống.
Bằng chứng?
Ai cho.
Tân Kế Vinh suy nghĩ mãi , dậy, những khác trong văn phòng chi nhánh nhà máy lập tức căng thẳng, ai nấy đều bận rộn, hoặc giả vờ bận rộn.
Sợ rằng lỡ sai chỗ nào đó, sẽ đuổi việc.
Họ cũng đầu tiên , hóa nhà máy quốc doanh cũng thể đuổi việc .
Tân Kế Vinh hài lòng với cảnh , phố mua một ít đồ, ngang qua quán ăn nhỏ còn chào hỏi ông chủ.
Ông chủ mặt mũi hồng hào, hỏi mới con dâu thai, mới khám hơn tháng.
Tân Kế Vinh lời chúc mừng, lên thuyền về đảo.
Về đến nhà thì thấy vợ mặt nặng mày nhẹ, là đang giận dỗi.
"Sao thế ?"
Tân Kế Vinh lấy hai thanh bánh gạo cháy từ trong túi lưới: "Ăn cho hả giận?"
"Không ăn."
Tân Kế Vinh thấy chuyện lớn , quanh quất, con gái con dâu đều nhà, gan lớn lên, kẹp ngang eo vợ kéo lòng, ôm phòng.
Lâm Tuyết Nhu ngước mắt: " đang giận, đ.á.n.h thì buông , đếm ba..."
Chưa kịp mở lời, Tân Kế Vinh tăng tốc phòng, tiện tay khóa cửa , ngoan ngoãn đặt lên giường, buông tay.
"Đánh vui hơn ?"
Lâm Tuyết Nhu liếc xéo ông: "Ông chịu đ.á.n.h ?"
Tân Kế Vinh thức thời lắc đầu: "Không chịu đánh, nếu thương Tiểu Lâm cô chăm sóc, đáng, là chúng cùng đ.á.n.h cô giận, dù đ.á.n.h hỏng thì vẫn cùng cô chăm sóc."
Lâm Tuyết Nhu đẩy ông , mặt mày phiền muộn thôi, nhưng cơn tức trong lòng tan biến.
Tân Kế Vinh cũng thúc giục, lấy tin từ Phương Chí Viễn để cô vui.
"Ước chừng chúng về nhà, họ Liêu sẽ xong ."
Tin Lâm Tuyết Nhu xong quả thật vui: "Dù cũng cách chức, lo kiếm sống sẽ thời gian đến quấy rầy chúng nữa."
" ."
Tân Kế Vinh lén lút gác cằm lên vai vợ, tay ôm eo siết chặt, liếc thấy cô giận nữa, là hết giận.
Tìm chuyện hỏi về tiến độ kịch bản của cô.
Lâm Tuyết Nhu : "Người phụ trách và phối hợp bên quân khu, các tài liệu cần thiết chuẩn xong hết, bản nháp sơ bộ cũng phác thảo đại khái, khi về thể thành, chỉ còn xem nhà hát duyệt ."
"Chắc chắn sẽ duyệt thôi." Mũi Tân Kế Vinh đổ mồ hôi nóng.
Lâm Tuyết Nhu cũng nóng, khuỷu tay thúc ông bảo buông tay, lúc định dậy thì nhận gì đó đúng.
Cô nghi hoặc: "Chưa gì mà ông kích động cái gì chứ."
Tân Kế Vinh thừa nhận: "Trời nóng, bứt rứt thôi."