Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:20:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông thứ vợ đang cầm tay, hình dáng quen thuộc.

Mãi ông mới nhớ , đó là miếng ngọc mà ông tặng cho cô con gái út đầu gặp mặt. Cô bé thích nó, trừ dây thì hầu như rời .

Ông bước tới, bà lão càng tỏ hung hăng: “Đồ ngọc quý thế lớn tuổi mới đeo, còn mày, đồ con gái phá của, bố mày ngu mới cho mày thứ như , cuối cùng chẳng cũng là lợi cho khác ? Mau buông tay ! Không thì tao sẽ tố cáo lên đơn vị, để lãnh đạo đuổi cổ cả nhà ăn trộm nhà mày !”

Nói xong, bà định giật.

Tân Kế Vinh nắm lấy cổ tay bà , gần hơn mới thấy sợi dây đeo miếng ngọc cắt đứt.

Miếng ngọc vốn đeo cổ, ông nghĩ đến con d.a.o nhỏ cắt dây từng kề sát cổ cô con gái út, cảm thấy hoảng sợ.

Sắc mặt Tân Kế Vinh tối sầm: “ là nên gọi lãnh đạo đến đây, xem rốt cuộc ai mới là kẻ ăn trộm!”

“Mày là ai! Mau buông tao … Á đau đau đau, cứu mạng! Có g.i.ế.c !”

Tiếng la hét chói tai như heo chọc tiết, những xung quanh đang tính giờ cửa hàng bách hóa lên hàng, đều dừng , nhanh chóng nhận bà lão giữa.

“Đây là nhà ai thế? Bị bà Quịt bám thì toi mạng, bà là đồ hổ.”

“Bảo là cô bé ăn trộm miếng ngọc của bà , do con dâu bà tặng. Bà là khinh thường con dâu nhà phá sản nhất , lời bà thật giả.”

“Thứ e là đòi .”

Bà Quịt vẫn la hét, nhưng ai tiến lên giúp bà một lời.

Tân Kế Vinh loáng thoáng vài câu, bà hóa là một kẻ gây sự.

Ông nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, lính quyền bố ông mà nhà như thế, thể phạm sai lầm?

“Bà là nhà của ai? Bà miếng ngọc là con dâu bà tặng, đối chất với cô .”

“Xì! Mày là một thằng đàn ông gặp con dâu tao thì ý gì, đừng nhân lúc con trai tao lập công dụ dỗ nó, thằng đàn ông đê tiện, xem tao c.h.ử.i c.h.ế.t mày!”

“Chú vu khống bố !” Tân Điềm tức giận, giật miếng ngọc từ tay bà .

“Bố!” Bà Quịt chợt hiểu , “Hay cho mày, hóa là cả nhà chúng mày, còn thiên lý nữa , đây là đơn vị hang trộm cắp , cả nhà giữa ban ngày ban mặt cướp đồ của , ai quản !”

Tân Kế Vinh thấy miếng ngọc lấy , ghê tởm hất tay bà , hề kiêng nể gì ném bà xuống đất.

“Tiếp tục mà gào , nhất là gào luôn tên con trai bà , để ngày mai cả đội đều một như bà.” Tân Kế Vinh đầu hỏi, “Ai con trai bà là ai .”

…”

“Mày câm mồm! Không !” Bà Quịt thể gây rối, nhưng thể để liên lụy đến con trai , “Chuyện liên quan đến con trai , là các cướp đồ của , các cứ chờ đấy!”

chống hai tay bò dậy, chạy đầu ba bước một .

Tân Kế Vinh lúc mới đến gần con gái út, kỹ cổ con bé , mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao một con ở đây? Những khác trong nhà .”

là quá liều lĩnh!

Tân Điềm nhận bố đang giận, nắm chặt miếng ngọc rụt rè : “Bố, bố đừng giận, con khác hôm nay cửa hàng bách hóa hàng mới, nên mua chút đồ, với ở nhà.”

Tự chạy ngoài ở một nơi xa lạ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-291.html.]

Lá gan của cô con gái út bây giờ càng ngày càng lớn !

Tân Kế Vinh cảm thấy cho cô con gái út nhớ đời.

Cảm nhận ánh mắt dò xét từ xung quanh, mặc dù dạy dỗ, nhưng bây giờ đang ở ngoài, con bé lớn cần thể diện.

Ông hỏi một cách nặng nề: “Còn mua gì nữa.”

Hôm qua mua chậu rửa mặt, nhưng quên mua giá để chậu.

Ngoài còn cần chậu tắm lớn, và những thứ cần dùng trong bếp. Tối qua nấu cơm mới phát hiện, gói gia vị chỉ dầu ăn và muối.

Cả nhà cũng thể ăn cơm căng tin mãi, nên cần chuẩn thêm chút nữa.

Ai ngờ gặp chuyện như .

Tân Điềm chỉ tay chiếc xe phía lưng bố: “Không lên hàng gì, xem thử .”

Tân Kế Vinh lập tức còn giận nữa, ngay tại chỗ tìm phụ trách cửa hàng bách hóa bán ba thùng đồ hộp hoa quả.

Những đang xem náo nhiệt thấy thứ , liền xúm chen chúc để giành mua, còn quen tay đẩy hai bố con mua đồ sang một bên.

“Không mua thì ngoài !”

“…”

Tân Điềm thấy quần áo của bố các cô các dì xô đẩy đến nhăn nhúm, bật thành tiếng.

Cảm nhận ánh mắt bố quét qua, lập tức thẳng, ngậm chặt miệng.

Một lát , cô bé mạnh dạn đề nghị: “Bố, đông quá, là chúng về nhà .”

Tân Kế Vinh hừ một tiếng, nhận lấy đồ cô bé đang xách: “Con dẫn đường , bố còn con ở .”

Tân Điềm phấn khích líu lo như chim hoàng oanh: “Bố, nhà trai phân rộng lắm đó.”

Cô bé may mắn đến khu gia đình của nhà máy động cơ điện nhỏ ở huyện Kiến Phương xem qua, cả nhà mười mấy chen chúc trong căn nhà hai ba chục mét vuông cũng từng .

“Hơi giống căn nhà hai tầng của ông Trạch, loại kéo thêm sân phụ bên cạnh.”

Nhà ông Trạch là ba mặt nhà tạo thành một cái sân, còn nhà trai cô bé, là căn hai tầng nhỏ phía , phía kéo một cái sân.

“Anh trai chẳng trang trí gì cả, phòng khách chỉ bày hai cái ghế tội nghiệp ghê.”

Tân Kế Vinh động đậy tai: “Những thứ vội, thể từ từ trang trí.”

“Cũng đúng.”

“Hàng xóm dễ hòa hợp ?” Tân Kế Vinh cảm thấy đơn vị cấp cho con trai căn nhà , thể trong thời gian dài sẽ để nó , trong trường hợp , hàng xóm quan trọng.

“Con quen nhà đối diện , nhà trai bên trái giáp đường, chỉ bên giáp một hộ, đến giờ vẫn gặp mặt ai, chắc họ bận.”

Anh trai , đều là các học giả già của phòng nghiên cứu y học.

Tân Điềm cũng đến đây mới , việc phân nhà cho trai cô bé là đặc biệt, đơn vị thường thì những lập gia đình, ít khi phân nhà riêng, đều ở ký túc xá tập thể.

“À đúng , bố, phiếu lương thực chúng mang theo lẽ đủ , ở đây chỗ đổi phiếu lương thực, dì Nam chúng tính là nhà quân nhân theo đúng nghĩa của trai, thủ tục đăng ký hộ khẩu, đảo lĩnh lương thực, nếu mua thì dùng phiếu lương thực.”

Loading...