Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:12:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nghiên cứu t.h.u.ố.c ?”

Trước đây khi cứu ông Lục, Tân Điềm còn tưởng trai là một bác sĩ giỏi, nhưng tự giải thích rằng điều trị và bào chế t.h.u.ố.c là hai chuyện khác .

Tân Lập Diệp lấy một quả quýt, cẩn thận tách tám múi, vỏ quýt nở bung như cánh hoa, mùi chua thanh xộc thẳng mũi, chỉ cần ngửi thôi thấy ê răng.

“Đây, cầm lấy .”

Tân Điềm thích, ghé sát ngửi thêm.

Người phụ nữ phía chú ý, cúi đầu tò mò, “Đội trưởng Tân, đây là nhà của ?”

Tân Lập Diệp nhẹ, “Vâng, cha đưa em gái đến nghỉ hè.”

Người chị dâu hỏi với vẻ mặt ghen tị, “Thật là .”

cũng mắt, “Có năng lực thì , đưa bao nhiêu nhà đến cũng , dù nhà lầu hai tầng cũng sợ đủ chỗ ở.”

Tân Điềm khịt khịt mũi nhỏ, ngửi mùi quýt thơm, che mùi dầu còn sót trong khoang tàu, đôi mắt phụ nữ phía , vẻ mặt ghen tị gần như sắp bộc lộ ngoài.

Cô cong môi, “Cô đúng ạ, quân đội chắc chắn sẽ bạc đãi những chiến sĩ công, huống hồ trai cháu còn đóng góp công sức gấp đôi, đó quả thực là điều khác thể sánh bằng.”

“Cháu… cháu hiểu cái gì.” Không ngờ chọc trúng tim đen, nhưng thể thừa nhận lời đúng.

Tân Lập Diệp nhướng mày, khoanh tay bên cạnh em gái, khuôn mặt vốn thường nghiêm nghị nay hiếm khi lộ vẻ đắc ý.

Tân Điềm khiêm tốn gật đầu, “Cháu mới đến đầu, quả thật nhiều điều hiểu ạ. Cô ơi, con trai cô cũng ở trong quân đội ? Nếu để cháu tìm hiểu thêm.”

“…”

Người chị dâu bên cạnh lén thầm, khiến sắc mặt phụ nữ tái xanh, cuối cùng dậy đổi chỗ, tránh xa họ.

Người đó rời , chị dâu mới đầu giải thích, “Bà , là dựa con rể, con gái thai nên đến chăm sóc ở cữ. Sau khi đến thì căn nhà con rể phân đây chỉ sáu mươi mét vuông, bà đến là chen chúc với hai đứa cháu trai, trong lòng tơ tưởng phân nhà nhà lầu nhỏ của con rể, ai ngờ căn bản đạt tiêu chuẩn, nhà lầu nhỏ là xây riêng cho các nhà nghiên cứu.”

Tân Điềm sang trai.

Tân Lập Diệp gật đầu, “Cũng chỉ là nghiên cứu y học, mà còn các thợ kỹ thuật cao cấp khác, những đa lớn tuổi và kéo theo cả gia đình, để giữ tự nhiên để họ sống thoải mái, vì đợt nhà lầu hai tầng đầu tiên chỉ định phân cho các nhà nghiên cứu.”

Còn đều là nhà tập thể ba tầng.

đây là đợt đầu, diện tích đảo rộng, khi sắp xếp thỏa cho nhà, tương lai sẽ mở rộng thêm, sẽ đến lượt thôi.”

Chị dâu cảm thấy nhà tập thể cũng , “ , đất rộng nên nhà tập thể cũng rộng rãi. Tiếc là đảo dễ bão, dám xây quá cao.”

Tân Điềm từng thấy bão, nhưng đây từng báo cáo nhắc đến bão phá hủy nhà cửa, nghĩ đến cũng thấy khá nguy hiểm.

Tân Lập Diệp kéo sự chú ý của cô bé , “Hiện giờ các phương tiện theo dõi khí tượng mạnh hơn nhiều, ngay cả khi mưa bão cũng thể dự báo thời tiết , sự phòng .”

Chị dâu hai em chuyện, phụ nữ ở phía nét giống họ, hỏi, “Đội trưởng Tân, nhân dịp đến , nhân cơ hội định hậu phương, lo liệu chuyện hôn sự luôn ?”

“?” Rada nhỏ của Tân Điềm xoay tròn, vẻ mặt tò mò, “Anh trai, yêu ?”

Chương 113 Năm nay bao nhiêu tuổi

Tiếng còi tàu khách giống với tàu hỏa xanh.

Tiếng hiệu lệnh khởi hành chỉ bốn, năm phần qua khoang tàu.

Tân Điềm cảm nhận sự rung lắc rõ rệt, mới nhận tàu đang di chuyển, cả cô như lơ lửng biển, rõ ràng hai chân đang dẫm sàn tàu, nhưng vẫn cảm thấy vững.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-285.html.]

Cô vô thức nắm lấy cánh tay trai, quả quýt đang ôm trong tay rơi xuống, Tân Lập Diệp đưa tay đỡ lấy.

“Không chứ?”

Tân Điềm ngoan ngoãn lắc đầu, chỉ là cảm thấy khó chịu ngay lúc đó thôi.

Tân Lập Diệp đầu hỏi thêm.

“Chúng con , , đừng hòng đ.á.n.h trống lảng. Chị dâu phía thật hả? Không giấu đấy.” Tân Mật lôi cờ của Lâm Tuyết Nhu .

Tân Lập Diệp liếc cô bé một cái, “Không chuyện đó, tàu đừng ngang ngó dọc, coi chừng khó chịu, chuyện khác về nhà .”

Tân Mật nhướng mày, hỏi nữa.

họ cũng là một nhà, ở bên ngoài vẫn giữ thể diện cho trai.

Tân Điềm cũng tò mò, nhưng sự tò mò tạm thời biển cả đè nén xuống.

Nằm bò cửa sổ, cô thể thấy mặt biển nối với bờ xa xa qua lan can, càng càng xa, biển cả nuốt chửng ranh giới, xa chỉ là màu xanh biếc.

“Chị ơi kìa!”

Hai như bà Lưu vườn Đại Quan, rõ ràng thế nào cũng chỉ là một vùng biển rộng lớn, nhưng mãi chán.

Chị dâu phía nhẹ, “Trước đây từng thấy bao giờ , hồi mới đến cũng y hệt như các cô.” Nhân cơ hội hỏi, “Hai phía là những em gái khác của trai các cô ?”

Trong lòng chị cũng đ.á.n.h trống.

Trước đây khi xem mắt, đều em trong nhà đông thì , lao động khỏe mạnh thể việc, còn một câu khác là em nhiều chị em gái thì thể gánh vác nổi gia đình, vì bảo vệ quá mức.

Chị dâu lén Đội trưởng Tân hai , thấy nhầm, cảm thấy loại đàn ông đó.

Tân Điềm bật thành tiếng, “Bên cháu ạ.”

Chị dâu tin, “Trẻ ?!” Cô tưởng là chị cả trong nhà.

Tân Điềm tươi xác nhận, “Là ạ, nhà cháu ba em.”

Lâm Tuyết Nhu thấy ba đứa con đều khỏe mạnh, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cố nén cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong dày, nén nén .

Tân Điềm vô tình phát hiện .

“Mẹ.”

“Ừ?”

Lâm Tuyết Nhu nắm quả quýt, mở mắt nặn một nụ .

Tân Điềm xác nhận, say tàu.

Anh trai chứng ghét chua , cha là di truyền từ .

Cô suy nghĩ một chút, đặt quả quýt cô bé trai lấy tay , hỏi trai, “Còn bao lâu nữa thì tới ạ?”

Tân Lập Diệp cũng nhận , mím môi còn một lúc nữa.

Tuyến đường từ bến tàu bờ biển đến bến tàu đảo mất hơn một tiếng.

Lâm Tuyết Nhu nên cảm thấy may mắn, chuyến tàu ai nôn, nếu lẽ bà cũng chịu nổi.

Loading...