Mềm nhão mang theo mùi tanh nồng của bùn đất, từ từ trượt xuống theo đường nét khuôn mặt, trông thật hài hước.
Tân Điềm nhịn bật thành tiếng.
“A! Ai đấy.”
Lời dứt, một cục nữa ném tới.
Tân Điềm cố nhịn , quanh, cuối cùng phát hiện một đứa bé cao hơn bắp chân lớn là bao trong bụi cỏ dại bên đường.
Là con trai của chị Phượng Quyên và tri thức trẻ Tiền về thành phố.
“!”
Chuyện mà để tri thức trẻ Hà thấy, chẳng sẽ xách chân lên đ.á.n.h m.ô.n.g .
Tân Điềm vội vàng bước tới chắn đứa bé, cúi đầu nhỏ: “Mau chạy !”
Cậu bé ngẩng đầu lên, tay vẫn còn đang nắm bùn, rõ ràng là còn ném tiếp.
Tân Điềm thúc giục: “Nhanh nhanh nhanh, mau chạy !”
Đợi đến khi tri thức trẻ Hà mở mắt , mặt trống rỗng gì, trong lòng càng thêm chắc chắn là Tân Điềm giở trò.
“Tân Điềm!”
Vừa lúc Triệu Vân Hải thấy: “Tân Điềm đến đây ?”
Là đến xin ư?
Nhìn tình cảnh của tri thức trẻ Hà: “Sao nông nỗi , hôi quá, mau rửa .”
Tri thức trẻ Hà nổi giận đùng đùng: “Là Tân Điềm ! Chắc chắn là cô ghi hận vì cho cô tiếp tục học tập!”
Triệu Vân Hải sa sầm mặt: “Cậu cái gì?”
…
Nhà bí thư chi bộ cũ ở gần đó.
Tân Điềm đưa bé về nhà , chị Phượng Quyên nhà, cô đành kể qua chuyện xảy với bí thư chi bộ cũ, cuối cùng mới vẫy tay chào tạm biệt bé.
Trước khi cô nhịn , lén lút giơ ngón cái về phía bé.
Dù trẻ con nhớ chuyện.
Cô ôm sách đến chuồng bò cũ, đặt tất cả sách đó.
Ngồi bóng cây, mở sách ôn tập, gần trưa mới thấy Lục Nhượng .
Tân Điềm nhét sách lòng : “Lần tìm nhầm phiên bản sách giáo khoa , đừng bận tâm nữa, cứ dùng sách của .”
Lục Nhượng cảm thấy nặng trịch trong lòng, siết chặt cánh tay : “Kế hoạch ôn tập chuẩn xong , tranh thủ thời gian đến khu tri thức trẻ xem qua sách giáo khoa của cô, nhưng mang về hết ?”
Tân Điềm nhăn mũi: “Cái quan trọng, thầy giáo cho , cần gì chen chúc ở khu tri thức trẻ nữa.”
Khóe mắt Lục Nhượng ánh lên niềm vui.
Anh vẫn còn ích.
“Vậy ngày mai…”
Kế hoạch đến môi của Lục Nhượng Triệu Vân Hải đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
Triệu Vân Hải thở hổn hển, Tân Điềm ở chuồng bò cũ, chạy bộ đến đây.
“Tân Điềm, xin , hiểu lầm , rõ đầu đuôi sự việc từ tri thức trẻ Hà.”
Tân Điềm lạnh lùng "ồ" một tiếng.
Triệu Vân Hải hít sâu một : “ hiểu, bây giờ bảo khu tri thức trẻ học tập chắc chắn cũng thoải mái, thế nhé, tan ca sẽ dạy riêng cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-28.html.]
Lục Nhượng nãy giờ im lặng lạnh lùng sang.
“Trước , hiểu ?”
Người dám công khai cướp việc mặt .
Triệu Vân Hải nhận Lục Nhượng, nhưng coi thường .
Không vì ông nội nhà họ Lục đày.
Lục Nhượng là con riêng.
Bắc Kinh lớn lớn, nhưng giới giao thiệp của các thế gia cũng chỉ bấy nhiêu.
Khi Triệu Vân Hải còn nhỏ gia đình dẫn giao thiệp, từng thấy bố của Lục Nhượng khắp nơi lấy lòng để bám víu dòng chính nhà họ Lục.
Và phá hoại gia đình khác của Lục Nhượng, nào cũng thể nắm bắt cơ hội đưa Lục Nhượng đến mặt bố .
Thật kinh tởm.
Sắc mặt Triệu Vân Hải nhuốm vẻ khinh miệt: “Cậu dạy ? Đã học mấy năm, bao nhiêu chữ, đủ tư cách ?”
Tân Điềm thấy thì tức giận, kéo tay Lục Nhượng chắn mặt : “Anh tư cách gì để đ.á.n.h giá khác, dạy là , cảm thấy Lục Nhượng dạy hơn tri thức trẻ Triệu , là tri thức trẻ Triệu nghĩ đời chỉ là giỏi giang.”
Lục Nhượng đang định tranh cãi thì sững , cúi đầu bàn tay Tân Điềm đang nắm , bàn tay nhỏ bé ấm áp khô ráo, vặn ôm lấy cổ tay .
Ánh mắt theo đó dời lên, cô bé nhỏ nhắn chỉ chạm đến n.g.ự.c , nhưng kiên định mặt , hơn khác.
Lục Nhượng vô tình chạm ánh mắt phục của Triệu Vân Hải, thuận theo ý nhướng mày với .
Triệu Vân Hải thấy sự khiêu khích , cơn giận ban đầu chỉ ba phần tăng lên bảy phần.
“ ý đó, Lục Nhượng …”
Tân Điềm mặc kệ, sốt ruột thúc giục: “Anh đến xin xong thì mau , còn học bài.”
Trước đây còn cảm thấy tri thức trẻ Triệu khác với những tri thức trẻ coi thường nông dân khác, bây giờ xem cũng chẳng khác gì .
Triệu Vân Hải nhúc nhích: “Tân Điềm.”
Tân Điềm nhăn nhó mặt: “Chẳng lẽ còn đợi mở lời tha thứ mới chịu ?”
Cô phân vân, rốt cuộc là chịu đựng tri thức trẻ Triệu lải nhải mặt khó hơn, là sai mà xin khó hơn.
Không trời quá nóng , đầu lưỡi Triệu Vân Hải thấy đắng ngắt.
“Bây giờ đang nóng giận, thích nhưng vẫn , cuộc đời còn dài, thể vì một phút bốc đồng mà đ.á.n.h cược cuộc đời .”
Lại là câu .
Tân Điềm nhớ tri thức trẻ Triệu như , là nhắm gia đình cô.
Không theo ý chính là chịu trách nhiệm với cuộc đời ?
Tân Điềm thèm giữ lễ phép nữa: “Biết thích còn , đang mắng ?”
Sự kiên nhẫn của tri thức trẻ Triệu cũng cạn kiệt, thở dài: “Là khó khác, cứ tưởng thể đổi điều gì.”
Thi đại học mở là một cơ hội , thật đáng tiếc.
Trước khi , để một câu cuối cùng: “Cậu đừng quá tin tưởng Lục Nhượng.”
…
“Anh ý gì chứ!”
Tân Điềm thích lời mang nặng tính chỉ dạy của tri thức trẻ Triệu, tìm đồng minh thì phát hiện Lục Nhượng, đáng lẽ tức giận nhất, đang thư thái, sắc mặt cũng dịu dàng hơn bình thường.
Ngay cả vết thương cuối cùng tan mặt cũng còn đáng sợ nữa.
“Anh giận ? Anh như thế.”
Lục Nhượng mím môi, đôi mắt trong veo như suối của cô chằm chằm, chút hổ, nên giấu cô.