“Hùng Tĩnh Hà xin nghỉ , sắp tới hai chúng trực bù ca của cô .”
“Tại ?”
“Nghe là do lúc cãi với Lại San, cô quá to nên tổn thương dây thanh quản, đang điều dưỡng.”
“...”
Thế giới thật rộng lớn, đủ các kiểu bệnh tật.
Tân Điềm gật đầu tỏ vẻ : “Vậy em trực ngày nào?”
Lục Nhượng trả lời: “Không chắc cô nghỉ bao lâu, là đề nghị với giáo viên, đổi khác?”
“Thôi , kẻo đến lúc Hùng Tĩnh Hà lung tung là em dung túng cô , đuổi cô khỏi phòng phát thanh.”
Lục Nhượng còn gì đó, mấp máy môi nhưng lên tiếng, ánh mắt chăm chú cô.
Cô là lương thiện.
Anh cũng nên suy nghĩ thừa cơ hội hãm hại khác như .
Dẹp bỏ ý nghĩ đó, thỉnh thoảng hai nhỏ với một câu, phần lớn thời gian là sách.
Đợi đến khi thấy trời bên ngoài tối hơn một chút, họ mới rời khỏi thư viện, Lục Nhượng đưa cô về đến tận toà nhà, đó mới bắt xe buýt về trường.
Tối hôm đó, Lâm Tuyết Nhu nghiêm túc cảm ơn.
“Mẹ cảm ơn hai đứa giới thiệu.”
Tân Điềm và Tân Mật đều ngơ ngác.
“Giới thiệu?”
“Giới thiệu cái gì ạ?”
Lâm Tuyết Nhu chớp mắt: “Không hai đứa giới thiệu sinh viên xem kịch ? Chiều nay nhà hát báo tin ít nam nữ thanh niên dáng vẻ sinh viên đến mua vé, áp lực bán vé ngày đầu tiên giảm nhiều.”
Đã bán một phần ba .
Thêm một phần ba là bán nội bộ, như buổi diễn đầu tiên ít nhất cũng đạt hai phần ba lượng khán giả, khung cảnh sẽ quá trống trải, đó là tin , còn bán bao nhiêu thì cứ thuận theo tự nhiên.
Đợi đến khi các bài báo đưa tin về ngày đầu tiên, tình hình sẽ ngày càng hơn.
Tân Mật nhận công: “Hôm nay cả ngày con đều ở lớp học và đường đến thư viện, vé của con vẫn còn ở chỗ em gái, chuyện liên quan đến con.”
Lâm Tuyết Nhu và Tân Mật đồng loạt về phía Tân Điềm.
Tân Điềm : “Hôm nay con tiết, buổi chiều cũng ở thư viện.”
Cô chợt nhớ một chuyện: “ lúc con đưa vé đến ký túc xá nam sinh, nhiều thấy.”
“Con đến ký túc xá nam sinh gì?”
“Đưa vé cho Lục Nhượng, lúc đó đang ở chỗ bạn học.”
Lâm Tuyết Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy vẫn cảm ơn con.”
Tân Điềm xua tay: “Không gì!”
Không ngờ thể giúp ích như .
Đến ngày diễn, Tân Điềm sớm chiếc váy Blouse kẻ caro đỏ mới, đeo túi xách nhỏ, giày da nhỏ, xõa mái tóc dài cho , khỏi cửa chui tọt chiếc dù che nắng của chị gái.
Lâm Tuyết Nhu thấy hai cô: “Không mưa thì che dù gì, bác sĩ phơi nắng bổ sung canxi mà.”
“Bác sĩ phơi nắng còn đen da , còn đau nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-265.html.]
Lâm Tuyết Nhu chấm trán cô: “Đỏng đảnh, thôi, hôm nay đạp xe , chúng xe buýt thẳng đến nhà hát.”
Trong cầu thang, chiếc xe đại bàng hoạ tiết hoa nhỏ yên lặng khoá trong bóng râm.
Kể từ khi rời huyện Kiến Phương, chiếc xe đó trở thành phương tiện của Lâm Tuyết Nhu.
Trên xe buýt, Lâm Tuyết Nhu đợi một lúc lâu, quả thực tiện bằng xe đạp.
Cô hỏi: “Chờ xem dịp lễ bố con thể xin thêm hai phiếu mua xe đạp từ nhà máy , mua loại xe đạp nữ, hai đứa cũng đạp xe học.”
“Dạ .”
Tuy nhiên, Tân Điềm rõ phiếu mua xe đạp dễ , nên đặt quá nhiều hy vọng.
Xuống xe buýt, còn bộ thêm vài trăm mét, qua một cây cầu lớn, mới thấy một nhà hát xây dựng bên bờ sông, trông khá lộng lẫy giữa những kiến trúc xám trắng đen.
Lục Nhượng đợi ở vị trí cách cổng soát vé hai trăm mét, với áo sơ mi trắng và quần dài, dáng vẻ cao ráo thu hút ánh của nhiều cô gái xung quanh.
Bên cạnh , Phùng Kính Nghiệp và Phương An Bình cũng đang đợi.
Nhìn thấy phụ nữ lớn tuổi cùng hai cô hoa khôi từ xa, cả Phùng Kính Nghiệp đều thấy tê dại.
Phùng Kính Nghiệp vội vàng kéo Lục Nhượng: “Có chuyện hẹn hò với Tiểu Tân phụ , bây giờ đến tính sổ !”
Phương An Bình: “...”
Nhìn vẻ mặt thì thể nào, thật khó cho Phùng Kính Nghiệp nghĩ đến hướng đó.
“Cậu quên , họ quen từ nhỏ.”
Phùng Kính Nghiệp cau mày: “Thế thì càng tệ hơn! Quen từ nhỏ mà còn yên tâm, Lục Nhượng đây!”
Lục Nhượng liếc một cái, đầu chủ động tới.
“Dì Lâm, cháu cảm ơn dì vì vé ạ.”
“Khách sáo quá, ?”
“Thấy đông , đợi thêm chút.”
Một lớn một nhỏ hỏi đáp qua , khí trông khá .
Phùng Kính Nghiệp vẻ mặt ngưỡng mộ đụng Phương An Bình, lầm tưởng hoa khôi là dễ tính, chủ động thêm hai đang dù che nắng.
Xinh , dễ .
Chưa kịp thêm, chạm ánh mắt dò xét, lúc mới phát hiện hoa khôi từ lúc nào chắn mặt hai , giọng điệu bình thản xa cách hỏi: “Đây là bạn học của các ?”
Phùng Kính Nghiệp cảm thấy sống lưng lạnh lẽo một cách khó hiểu, hoạt ngôn hiếm khi gì.
Phương An Bình chê tiền đồ, giới thiệu: “Chúng cháu là bạn học của Lục Nhượng, giới thiệu nên theo để mở mang tầm mắt ạ.”
Lâm Tuyết Nhu gật đầu, cảm xúc đổi nhiều, thoáng qua con gái.
“Ở cửa bán đồ ăn vặt, các con xem mua gì , dì đây, trưa chúng cùng ăn cơm.” Từ chúng cùng bao gồm tất cả mặt.
Phùng Kính Nghiệp dám nhận, từ chối.
Đến lượt Lục Nhượng, là tốn kém, chủ động nhận trả tiền đồ ăn vặt.
Phùng Kính Nghiệp theo bóng hoa khôi rời , sang c.h.ử.i rủa, chỉ trỏ Lục Nhượng.
“Tớ thấy nhiều tâm tư thật đấy!”
Phương An Bình càng thêm khinh thường: “Giờ mới phát hiện ?” Rồi lặng lẽ lùi xa hai bước, tránh lây nhiễm, khiến Phùng Kính Nghiệp nhảy dựng lên khoá cổ, hai bắt đầu đùa giỡn ầm ĩ.
Tân Điềm đang mua ô mai nhỏ, loại ô mai phơi khô, bọc một lớp đường trắng, vị chua ngọt dễ ăn, ăn trong nhà hát cũng để mùi tiếng động lớn.