Người lái xe phía phấn khích, “Trung tâm thành phố chúng đều , nếu về các khu vực, cũng em quen ở đó.”
Nghe ý là đồng ý, câu chuyện bắt đầu, hai bên chuyện càng nhiều hơn.
Người lái xe là địa phương, đây cũng là công nhân xưởng, con trai thi trượt cấp ba, ủy ban khu phố phân công việc, suy tính liền nhận chức của ông, ông thủ tục nghỉ hưu.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, còn khỏe mạnh, ngày nào cũng ở nhà cũng buồn chán.
“Ông bạn già ở khu tập thể nhà gan lớn, mua lô xe ba bánh cho chúng chạy thuê, thuê xe đặt cọc mười tệ, tiền kiếm hư xe ba bánh thì chia năm năm.”
Tân Kế Vinh nhướng mày, “Vậy ông bạn già bản lĩnh đấy.”
“Ai bảo , cũng còn trẻ, và con trai bàn , đợi một thời gian, tích góp chút tiền mua chiếc xe ba bánh, đến lúc đó xe ba bánh là của , chạy xe cần đưa tiền cho ông bạn già nữa.”
Trong lúc chuyện, mặt đầy vẻ mong đợi về tương lai.
Vừa lúc, xe cũng đến cổng phụ khu dân cư, lái xe tự giác thấy hai bên tình cảm từ điếu thuốc, chủ động đưa đến tận cửa tòa nhà, đường thấy con đường xi măng sạch sẽ, kèm theo bồn hoa xinh xắn bao quanh, vô cùng ngưỡng mộ.
“Người cứ bảo đèn điện thoại, lầu lầu , em thật là bản lĩnh.”
Tân Kế Vinh nhân tiện thuê ông một tuần, tính theo ngày thu nhập cao nhất mà ông báo, bữa trưa sẽ bao thêm một bữa cơm, đưa ông loanh quanh trong thành phố.
Thế là, trả tiền đặt cọc và chúc ông sớm mua xe, vặn trúng tâm can.
Người lái xe nghĩ, cũng đúng, nhà cửa là xí nghiệp phân phối, ông chỉ một trai một gái, con gái lấy chồng, hai ông bà già cùng con trai sống trong căn nhà ống bốn mươi mét vuông, thoải mái hơn nhiều so với những gia đình mười mấy miệng ăn khác, vẫn nên sớm mua xe thì hơn, tranh thủ kiếm thêm lúc cháu còn nhỏ.
“Vậy ngày mai mấy giờ đến?”
Tân Kế Vinh nghĩ, “Đợi ở Đại học Sư phạm , ngày mai tiện đưa con gái học, chín giờ đợi ở cổng trường.”
“Vâng ạ.”
Tân Điềm ôm đồ đạc gần, thấy bố đưa , cứ như năm học .
“Con trẻ con nữa mà cần đưa .”
“Dù lớn đến cũng là con gái bố, nào, về nhà, đặt đồ xuống chúng ngoài ăn cơm.”
“Ở nhà còn đồ ăn mua .” Tân Điềm một thời gian gặp ai, “Con xuống bếp chúng tự ở nhà, rẻ ngon.”
“Bố…”
“Bố ơi, để con, để con, hôm nay bố trả tiền ngầu, con một bữa ngon để cảm ơn bố!”
Cách mới mẻ, ông cũng từ chối ý của cô con gái nhỏ, ngay cả động tác ôm đồ lên lầu cũng nhanh nhẹn hơn mấy phần.
Cô con gái nhỏ bận rộn, ông cũng để cô bé hết một , những nguyên liệu tốn công như gọt khoai mỡ, cá, cắt thịt, ông nhanh tay giúp xử lý xong, liền cô con gái nhỏ lấy lý do chiếm chỗ mà đuổi khỏi bếp, đóng cửa , tự loay hoay bên trong.
Ông ghế sofa, thấy cô vợ trẻ đang xem xét những bộ quần áo mới mua về, lượt kiểm tra chỉ thừa, khóa kéo.
Tân Kế Vinh lúc mới nắm lấy cơ hội, “Xem môi trường lớn thật sự đổi, cái ông bạn già mà lão thợ xe nhắc đến, chắc chắn là kinh doanh cá nhân.”
Ông dừng một chút, khỏi cảm thán, “ là gan lớn thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-256.html.]
Lâm Tuyết Nhu xuất từ Trấn Quốc Phủ, thể hai phần chi tiết hơn khác.
“Không chỉ đơn thuần là gan lớn, mà còn chống lưng, đây để ý, đường về xong, kỹ đường, xe ba bánh ít.”
Không thể so với xe đạp qua , nhưng cứ cách vài phút thấy một chiếc xe ba bánh, quãng đường cô về nhà nửa tiếng đồng hồ, thấy hơn mười chiếc, điều đủ để chứng minh một vấn đề.
Số lượng nhiều, thì là chỉ dựa gan lớn mà thể kiểm soát .
Cô ngẩng đầu, “Anh gì hỏi, nhưng vượt giới hạn, nếu phát hiện , lập tức ly hôn, con cái thuộc về hết.”
Hai năm thời gian, cô cũng coi như từ từ nảy sinh tình cảm với Tân Lập Diệp và Tân Mật, hai đứa trẻ bây giờ đều coi như tiền đồ rộng mở, càng đến cô con gái nhỏ, tuyệt đối thể để hồ đồ lỡ dở.
“Nói gì , là loại đó !” Tân Kế Vinh cảm thấy tin tưởng, ôm n.g.ự.c nghiêng đầu dựa cô vợ trẻ.
“Thật ?” Lâm Tuyết Nhu tiếp tục kiểm tra chỉ thừa, “ phòng xa thôi, bây giờ nhà máy vẫn là nhân viên bán hàng, tương lai để bàn chuyện ăn, lên bàn rượu phòng nhảy, thấy nhiều chuyện ai lộ cái thói trăng hoa .”
“Cũng từng thấy.”
“Ồ, là Kiến Phương bản địa, thấy ở ? Kiến Phương quán ăn chứ phòng nhảy.”
“…”
Tân Kế Vinh dựa vai cô, xương vai gầy của cô chọc gần thái dương ông, như thể đang chờ đợi cơ hội, chỉ cần trả lời là chọc c.h.ế.t ông.
Ngây hai giây, nhận đúng, ngẩng đầu khuôn mặt nghiêng của cô, ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng.
Đây là rõ chuyện ?
“Vậy còn cô? Trước khi lấy từng khỏi đội sản xuất nhà đẻ, đoán lão thợ xe chống lưng?”
Cùng với tài thư pháp của cô, hơn cả chữ chì, càng kể đến thủ quyền cước dạy cho cô con gái nhỏ.
Hai đây còn ngăn cách bởi một lớp giấy mỏng.
Tân Kế Vinh hôm nay chọc thủng nó.
Tân Mật dạo cả ngày, về nhà liền phòng xuống, thoải mái ngẩn ngơ.
Cho đến khi thấy tiếng động bên cạnh, thấy bố đuổi khỏi bếp, cô lề mề dậy giúp em gái.
Em gái cảm ơn bố, cô chắc chắn cũng thể hiện chút ý tứ.
Nào ngờ, mở cửa liền thấy chuyện vợ chồng đang thảo luận trong phòng khách, chuông báo động trong đầu lập tức vang lên, cô kéo cửa phòng , đưa tay ngăn .
“Đừng nữa!”
Trên ghế sofa, hai đang thăm dò lẫn giật , Tân Kế Vinh bật dậy thẳng.
Lâm Tuyết Nhu cũng theo âm thanh, thấy Tân Mật đó, vẻ kỳ lạ.
“Nói gì đừng nữa?”
“Hết hồn hết vía, dọa c.h.ế.t .” Tân Kế Vinh lườm Tân Mật, cơ hội bao, bỏ lỡ còn tìm cơ hội, “Người lớn chuyện con nít đừng xen , về phòng ngủ .”