Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:39:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thì là tiếng đang sửa chữa, nhưng thì ai tưởng là hóng mát g.i.ế.c thời gian.

“Chị, tường sửa xong ạ?”

Cô bé áp sát cửa một cái, bên trong bụi bay mù mịt, lờ mờ rõ lắm, thấy bụi phấn bay loạn xạ ánh mặt trời, cô bé lập tức rụt đầu .

Thật hiểu chị thể yên ở đó .

Tân Mật giơ chiếc mũ che mặt lên, “Cơ bản là gần xong , chỉ chờ xi măng khô trát vôi trắng thôi.”

“Ò.” Tân Điềm xổm xuống, “Chị, hôm nay chị mệt ? Có thấy chỗ nào khó chịu ?”

“…”

Giá mà ngày nào gặp mặt cũng hỏi câu , Tân Mật thề là cô trốn quân huấn.

.

Cô cố tình trốn quân huấn.

Quân huấn đại học, những ngày nắng cô trải qua một , ngoài việc để bằng chứng là da đen sạm tám độ, nó chẳng đổi thói quen gì cả.

, cô quyết tâm lợi dụng một chút hệ thống gian, lấy một sản phẩm điện tử hiện tại .

Chỉ nghĩ rằng đằng nào cũng chịu khổ, để thể lấy giấy nghỉ ốm, cô chuẩn nguyên một bộ, kết quả suýt nữa thì moi sạch .

Làm cô em gái sợ đến mức cứ thấy cây cỏ cũng tưởng là quân địch, vô cùng hối hận.

“Chị , thật sự !” Tân Mật dậy, xoay hai vòng tại chỗ.

Tân Điềm kéo cô , “Lát nữa chóng mặt bây giờ, khi nhập học chúng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một nữa.”

“…Ò.” Tân Mật chuyển đề tài, “Quân huấn kết thúc, em cũng dọn về ?”

“Vâng, là chúng về trường một chuyến, dọn luôn tối nay nhé.”

“Trong ký túc xá bắt nạt em ?” Tân Mật thấy gì đó .

“Bắt nạt thì hẳn, chỉ là luôn những lời khó , phiền thôi.” Tân Điềm khoác tay chị, chào tạm biệt với thợ xây, đường kể những chuyện xảy ở ký túc xá mấy ngày nay.

“Sau khi chị viện thì em ở ký túc xá mà, tối đầu tiên em mặc đồ ngủ ngủ, là tiểu thư kiểu cách, ngủ còn chuyên môn quần áo, thế em mặc thì chẳng lẽ ngủ trần hả, ký túc xá nhiều như chứ ở nhà.”

“Sáng sớm ở ký túc xá chỗ bồn nước tranh chỗ , thấy em đeo đồng hồ, liền như em còn tranh chỗ với họ, đòi cung cấp riêng cho em, em tức giận còn em đùa , đây là đùa , nếu hiệu trưởng , của ủy ban trường thấy, câu ‘tiểu thư tư bản’ đó của cô thể khiến em đưa .”

Tân Mật cau mày.

Trong kỳ nghỉ đông vì chuyện giấy báo trúng tuyển, sở giáo d.ụ.c nhân cơ hội thế một loạt cán bộ quản lý, hiệu trưởng là một trong đó, đây kiêm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban.

“Tất cả đều như ?”

“Không hẳn, chỉ hai địa phương cấu kết với bài trừ ngoài, thấy ai trong ký túc xá cũng mắt, bây giờ em thấy họ cũng phiền, hừ! May mà cùng chuyên ngành với em.”

“Họ là khoa nào?”

“Khoa nghệ thuật của trường, chuyên ngành phát thanh viên.” Tân Điềm xung quanh ai, lén lút thì thầm tai chị, “Em đài phát thanh của trường định tuyển , Lại San và Hùng Tĩnh Hà đều định đăng ký, em cũng sẽ .”

“?”

Tân Điềm né tránh ánh mắt nghi ngờ của chị, “Dù cũng thể để chuyện cứ thuận theo ý họ, em khiến họ hối hận vì chọc em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-252.html.]

Phì.

Tân Mật nhịn , nhận ánh mắt thiện cảm của em gái, cô mím môi thành một đường thẳng.

Tân Điềm vui, “Chị em!”

Tân Mật hắng giọng, “Rõ ràng là đang cổ vũ em, cố lên, chị tin em.”

Lúc Tân Điềm mới vui vẻ, lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp, “Vậy chị cùng em nhé, họ hai lận, khoa nghệ thuật đăng ký ít , chuyên ngành phát thanh viên thì càng ít hơn, phòng phát thanh của trường cần tuyển ba , chúng hết áp đảo họ về lượng, thể để cơ hội cho kẻ thù.”

“Chị kinh nghiệm về mảng .”

“Không , chị bài lắm, truyền chân truyền của !”

“…”

tìm cớ để gán cho cô.

“Nếu mất nhiều thời gian, chị sẽ đồng ý, chị định khi nhập học sẽ đăng ký thêm một chuyên ngành thứ hai.”

“À? Sách y d.ư.ợ.c còn đủ để học thuộc lòng ?”

Tân Mật mỉm , “Chỉ bây giờ ở trường mới thời gian học, đợi khi nghiệp thì chen chúc tìm thời gian .”

“Thế thì thôi , em tìm Lục Nhượng cùng em thi tuyển .”

Tân Mật nhíu mày, “Tìm gì, chị cùng em, em gái, ngoài.”

Tân Điềm qua bỏ qua, khi về đến ký túc xá, chỉ hai ở đó.

Một là Tôn Hoa, ba mươi mấy tuổi, ném quần áo nhỏ của khác trong đầu gặp mặt, là Chu Huệ cùng chuyên ngành, cả hai thấy cô, ánh mắt đầu tiên liền hoảng hốt, tránh né.

“?”

Tân Điềm thấy lạ, nhưng vẫn chào hỏi, bắt đầu leo lên thang để thu dọn chăn màn, cúi đầu xuống liền phát hiện đúng.

Bộ chăn ga gối đệm bốn món hoa nhỏ màu hồng mà cô nhờ riêng, hai vệt mực đen dài loang lổ, kéo dài từ tường sang chăn bông.

Tân Điềm mặt đen , nghĩ đến điều gì đó liền nhảy thẳng từ thang xuống, chằm chằm ống đựng bút bàn, rút cây bút máy mà Nhị Hổ tặng cô , ngòi bút cong một nửa.

Tân Mật nhận thấy gì đó từ lúc em gái nhảy xuống, gần xem xét, cô hình dung một loạt cảnh tượng trong đầu.

Cô lạnh lùng liếc hai đang định giả ngốc rời bên cạnh, “Ai .”

Tôn Hoa ôm sách, vẻ mặt khó xử.

Chu Huệ cây bút trong tay Tân Điềm, mở miệng định gì đó, Tôn Hoa kéo một cái, lời định nuốt trở .

Lúc , cửa ký túc xá mở .

Những khác cùng xuất hiện, tay ôm hộp cơm, mùi thức ăn bay từ hộp cơm, rõ ràng là từ căng tin về.

Lại San dẫn đầu sang, nụ càng rạng rỡ hơn, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

“Hiếm thấy bạn học Tân Điềm cũng ở đây nhỉ, ăn cơm xong ? Sao cầm bút ở đây, ôi, bút hỏng , sớm bảo đừng để đồ giá trị trong ký túc xá .”

Tân Điềm đậy nắp bút , đây là món quà Nhị Hổ tặng, hỏng cũng thể vứt .

Cô lạnh lùng chằm chằm Lại San kiêu ngạo, “Cậu đắc ý, vì chuyện bắt chứng cứ, những khác vì hòa thuận trong ký túc xá chắc chắn cũng sẽ .”

Loading...