Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:37:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tân Điềm giữ cách, cô tập luyện xong luôn cảm thấy đầy mùi mồ hôi, nhưng vì vội đến bệnh viện, chỉ thể xách quần áo đến gặp chị gái mới tranh thủ toilet giặt.

Mặc dù trường từ chối đơn xin nghỉ phép của cô, nhưng đồng ý cho cô đổi ca với buổi tối để chăm sóc chị gái.

Cô y tá , chị gái vẫn tỉnh.

Khi Tân Điềm thực sự thấy chị gái, cô nhận thấy sắc mặt chị dần hồng hào hơn, thể thấy rõ bằng mắt thường là hơn hôm qua, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển sang cô gái trẻ cạnh giường.

"Xin chào, cảm ơn cô đến chăm sóc chị ."

"Không, gì."

Nếu giường chỉ giống cô ở đôi lông mày và ánh mắt, thì ngũ quan của cô gái ngọt ngào mặt thể nhận ngay là con gái của biên kịch Lâm.

Biên kịch Lâm bao nhiêu tuổi mà con gái lớn thế !

Tiểu Tần rảnh rỗi cả buổi chiều, cảnh tượng chăm sóc đứa trẻ hư hỏng trong tưởng tượng xuất hiện, đó là cô nhàn rỗi chằm chằm ngủ quên khá lâu.

Chị Hoàng , thời gian cô chăm sóc cũng tính lương.

Người nhà còn khách sáo với cô như , ngày mai cô thể đến nữa!

"À, chị cô hôm nay vẫn tỉnh, trong lúc đó chỉ cho uống chút nước khi lau miệng, nếu việc gì khác thì xin phép tan ca... về , sáng mai sẽ đến cô."

"Vâng, cũng còn sớm nữa, cô mang cái ăn dọc đường nhé."

Đó là bữa tối cô tự chuẩn cho , hai phần, lo lắng chị gái tỉnh dậy sẽ đói.

Sợ Tiểu Tần từ chối, cô mở to mắt : "Cô xem mang hai phần , một phần là dành riêng cho cô đấy."

Tiểu Tần đỏ mặt nhận lấy, cảm thấy chút hẹp hòi buổi trưa.

Vì cô lỡ ăn bát miến mua rẻ của , còn là lúc Tân Mật đang ngủ, giờ còn đặc biệt mang cơm cho cô , cuối cùng cô ngừng lời cảm ơn rời .

Tân Điềm thở phào nhẹ nhõm, lúc mới nghiêm túc chị gái.

Vẫn ý định tỉnh , cô mới đặt cơm xuống, xách bình nước nóng gầm giường, lấy chậu và quần áo mang theo, nhà vệ sinh.

Lấy nửa chậu nước pha ấm, Tân Điềm tự lau bằng chiếc chậu đó, hai chậu nước mới cảm thấy sạch sẽ hơn, mặc quần áo , tiện tay giặt luôn bộ quân phục rằn ri, ngày mai chắc kịp ký túc xá quần áo.

Vắt khô nước, phơi một đêm sẽ khô.

Chỉ là phơi ở ?

Phòng bệnh chắc chắn , vì tầng lầu, cửa sổ đều đóng kín.

Tân Điềm bưng quần áo giặt sạch, ngại ngùng tìm đến quầy y tá, mới cầu thang lên tầng thượng chỗ phơi quần áo, là nơi dành riêng cho nhà bệnh nhân tiện giặt giũ phơi phóng.

Cô y tá còn bụng cho mượn hai cái kẹp.

Tân Điềm kẹp quần áo lên dây thừng, đảm bảo gió sẽ thổi bay, mới yên tâm cạnh giường bệnh của chị gái, bắt đầu ăn bát cháo thịt băm trứng bắc thảo nguội bớt.

Vừa ăn, cô quên chia sẻ cảm nhận.

"Chị ơi, cháo lấy từ căng tin nhỏ bên ngoài trường, hạt gạo nấu nhừ nên cần nhai gì cả."

"Thịt mềm lắm, xử lý gì , nhưng hề dính răng."

"Chị xem trứng bắc thảo to kìa, ngày xưa chị ghét mùi trứng bắc thảo nhất, bây giờ chị ngủ ngửi thấy mùi ?"

"Thơm lắm! Tiếc là em vội quá, lúc khỏi cổng trường bánh bao ở căng tin nhỏ vẫn lò, chủ quán bánh bao nhà họ vỏ mỏng nhân thịt nhiều, đợi chị tỉnh chúng thử nhé."

"Cô bé ơi đừng nữa." Bà cụ giường bên cạnh thở dài, " phẫu thuật xong bắt đầu kiêng ăn , đừng thèm nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-251.html.]

Mặt Tân Điềm đỏ lên, "Bà ơi, cháu nữa."

Thấy đối phương vẫn chằm chằm bát của , cô vội vàng ăn nhanh hơn, "Cháu ăn nhanh đây."

Phụt.

Một tiếng khẽ vang lên.

"Đồ tiền đồ, nếu bố mà thấy con khen đồ ăn khác nấu ngon thế , sẽ ăn thêm ba bát cơm ?"

Tân Điềm tròn mắt, thìa rơi bát cơm, màng đến nó, chỉ chằm chằm đang nheo mắt giường.

"Đây là , bệnh viện ?"

Tân Điềm đặt bát xuống, lao thẳng lên, "Huhu— Từ nay về con sẽ bao giờ chị lười nữa, chị buồn ngủ thì cứ ngủ !"

Chỉ cầu mong đừng như thế nữa, khiến cảm thấy như ngủ tỉnh dậy nữa.

Đầu Tân Mật vẫn còn cuồng, chỉ nhớ

"Em lau miệng ? Đừng chùi quần áo !"

Tân Mật: Chậc, em gái thật là dính .

"Bác sĩ, bác sĩ!"

Tân Điềm hồn, tìm kiểm tra kỹ lưỡng sức khỏe cho chị gái.

Bác sĩ cũng thấy khó hiểu, "Bệnh nhân hồi phục ."

Tại ngủ lâu như ? Không .

Tại tỉnh dậy? Cũng .

Tân Điềm xác nhận nhiều , nhận câu trả lời tương tự, lúc mới nở nụ .

Bác sĩ nhắc nhở, "Mặc dù hồi phục , nhưng khi ngất xỉu cho thấy bệnh nhân suy dinh dưỡng nghiêm trọng, ngay cả khi về nhà cũng nghỉ ngơi thật , ngày thường đừng quá lao lực."

"Thế còn huấn luyện quân sự thì ?"

"Tốt nhất là nên tham gia, sẽ giấy xin nghỉ cho các cô."

Bác sĩ vì bệnh nhân mà suy nghĩ, hợp tác.

"Theo dõi một đêm vấn đề gì, ngày mai thể xuất viện."

Tân Điềm ngừng gật đầu, dặn dò chị gái, "Phải nghỉ ngơi thật , cứ về nhà ở luôn , ngày mai tan học em sẽ đến ký túc xá của chị lấy đồ về."

Tân Mật ngay lập tức trở thành yếu nhất trong nhà.

Trong nửa tháng, Tân Điềm cho cô đến trường, giờ ở trường, Tân Mật là kẻ thù của .

, duy nhất xin nghỉ thành công tránh huấn luyện quân sự, đến, chỉ .

Tân Điềm nghĩ chị gái nên giữ thái độ khiêm tốn một chút.

Tân Mật việc gì, đành giám sát việc trang trí căn nhà nhỏ, một bức tường cần đập xây , một cửa sổ cũ kỹ cần mới, ngói mái nhà cũng kiểm tra .

Đợi đến khi các vách ngăn phòng lắp đặt , huấn luyện quân sự ở trường cũng kết thúc.

Tân Điềm bộ thẳng đến căn nhà nhỏ, đồng hồ đeo tay, chậm rãi mười phút, chủ yếu là vòng qua cây cầu nhỏ bắc qua sông.

Khi cô đến nơi, chị gái đang ghế bập bênh đung đưa.

Loading...