Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:03:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lãnh đạo thế.”
Tân Điềm hiểu ý, thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn bằng sợi dây gai trong tay.
“Xong , chúng gọi xe chở đến trường.”
Tân Mật bê chồng sách cuối cùng : “Còn chỗ nữa, tất cả đều ở đây.”
Kiều Chấn Cách cúi mắt: “Chỗ Phương Kiều Kiều gửi ?” Sau rời đó, mấy tháng nay hai liên lạc nữa.
Tân Điềm lắc đầu: “Cậu định thi đại học, chọn vũ công chính trong vở nhạc kịch mới, gần đây đang bận rộn chuẩn lên sân khấu.”
Kiều Chấn Cách cau mày, cuối cùng mím chặt miệng gì, lẳng lặng tìm một chiếc xe la, khuân sách lên xe.
Tân Điềm chỉ giữ một phần cho điểm thanh niên tri thức, còn tất cả những cuốn dùng đến đều quyên góp cho trường học.
Bước trường, gặp giáo viên chủ nhiệm cũ, cô bé cảm thấy dường như điều gì đó khác biệt.
Sau khi cảm ơn liên tục, cô bé mới thấy sách giáo khoa đặt bàn giáo viên chủ nhiệm, dựng tai lắng một chút, hóa những giáo viên trẻ tuổi trong văn phòng đều ý định tham gia thi đại học.
Thật sự là khác .
Mang theo niềm vui rời khỏi trường học, Tân Điềm một tin dữ khác giáng xuống đầu.
Phương Kiều Kiều trong lúc luyện tập, ngã từ sân khấu xuống gãy chân.
Khi đến bệnh viện, một vốn luôn kiêu căng như sưng mắt như quả óc chó, thấy Tân Điềm thì nước mắt càng chảy dữ dội hơn.
“Huhu, chân gãy .”
“Có sẽ dậy nữa .”
Khoảnh khắc khi ôm chầm lấy, Tân Điềm thấy cái chân ngã của Phương Kiều Kiều, bó bột, chỉ cố định bằng nẹp.
Cặp chân dài thon thả, cân đối đây, giờ đây khớp xương ngược nhô lên, như thể bẻ gãy một cách thô bạo, đội lớp da thịt lên trông kinh hoàng.
Cô bé dỗ dành Phương Kiều Kiều, trong đầu thể xóa cảnh tượng thấy.
“Không , nhất định sẽ chữa khỏi .”
Kiều Chấn Cách mặt mày đen sạm, chằm chằm cái chân dị dạng đó chạy ngoài túm lấy y tá hỏi tại nắn xương.
Y tá dọa sợ, run rẩy : “Điều kiện cho phép, bệnh nhân gãy xương ngược khớp do ngã từ độ cao xuống, sai khớp quá lớn, bệnh viện thể phẫu thuật nắn .”
Phương Chí Viễn với vẻ mặt tiều tụy kéo Kiều Chấn Cách : “Đang tìm kiếm bệnh viện thể tiếp nhận.”
Kiều Chấn Cách hỏi: “Có điện thoại , để tìm.”
Phương Chí Viễn thấy giọng điệu chắc chắn như , trong lòng cũng khỏi nhen nhóm hy vọng.
Trong phòng bệnh, Triệu Tân Lệ đau lòng vì tiếng của con gái, đầu trừng mắt Phương Chí Viễn: “Đoàn Văn hóa Nghệ thuật đưa lời giải thích thì xong ! Anh theo sát vụ .”
Tân Mật cau mày: “Dì Triệu, Kiều Kiều tự ngã ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-227.html.]
Tân Điềm ôm đang nức nở run rẩy, cũng đầu qua.
Sắc mặt Triệu Tân Lệ âm trầm: “Kiều Kiều đẩy con bé, nhưng rõ là ai, con bé rơi xuống, chân đập trúng máy móc nên mới nghiêm trọng như .”
Tân Điềm cũng trở nên nghiêm túc, may mà chỉ gãy chân, nếu đầu đập xuống thì…
Cô bé ôm chặt Phương Kiều Kiều hơn.
Tân Mật cũng nghĩ đến điều : “Báo cảnh sát , cái là cố ý sát hại .”
“Không báo cảnh sát!”
Bà lão xách đồ ăn lúc bước , “Bịch” một tiếng đặt hộp cơm lên bàn từ chối.
“Báo cảnh sát gì chứ, các nghĩ cho Kiều Kiều ? Bây giờ báo cảnh sát rùm beng lên ở đơn vị, con bé lành đơn vị việc! Tiền các bỏ mấy trăm đồng đưa nó đoàn Văn hóa Nghệ thuật chẳng đổ sông đổ bể hết .”
Phương Kiều Kiều đột nhiên im bặt, chỉ cơ thể vẫn còn co giật theo quán tính.
Đồng tử Tân Điềm kinh ngạc, thể tin lúc lời đó. Quay đầu , cô bé thấy một bà lão tóc bạc, làn da trắng trẻo nhiều đốm vàng lớn, ánh mắt đầy vẻ trách móc.
Đó là bà nội của Phương Kiều Kiều.
“Ban đầu đồng ý các tiêu tiền lên con bé .” Bà lão Phương chằm chằm Triệu Tân Lệ: “Có tiền đó thì mua thêm t.h.u.ố.c bổ mà ăn, con trai lớn , chẳng hữu dụng hơn con bé vắt mũi sạch .”
“Mẹ! Mẹ cái gì .” Phương Chí Viễn nổi giận.
Lồng n.g.ự.c Triệu Tân Lệ phập phồng, rõ ràng là tức giận lắm nhưng gào lên. Cô c.ắ.n răng : “Muốn cháu trai ư? cho đừng mơ hão, đời chỉ mỗi Kiều Kiều là cháu gái thôi, cũng đừng hòng chọc tức ly hôn với Phương Chí Viễn để đổi khác sinh cháu trai cho , mơ .”
“Con con con, Chí Viễn con thấy lời vợ con , trong mắt nó !”
“Mẹ! Bây giờ chuyện của Kiều Kiều là quan trọng nhất.”
Bà lão Phương hừ lạnh: “ ngay con bảo vệ hai con nó mà. Trước khi đến cạy cửa nhà con, hộ khẩu, sổ tiết kiệm, tiền mặt đều giấu hết . Muốn chữa trị thì chữa ở bệnh viện huyện thôi, đồng ý đưa lên thành phố lớn lãng phí tiền.”
“Mẹ!”
Tất cả mặt đều kinh ngạc.
Bà lão Phương nghiêm mặt, khuôn mặt méo mó của con dâu, cuối cùng cũng hả hê một phen.
Bà một cách sảng khoái: “Đừng tưởng già mà hiểu chuyện, lời các với bác sĩ đều thấy hết. Bệnh viện huyện chữa trị nhiều nhất là để chút di chứng, khập khiễng thôi, nhưng chi phí rẻ. Đưa đến bệnh viện lớn còn chắc chắn thể khỏi , dù cũng thể nhảy múa nữa, nhân cơ hội từ bỏ ý định đó .”
“Cho nên chuyện cũng thể báo cảnh sát, đợi phẫu thuật xong bảo Kiều Kiều xin lãnh đạo đoàn Văn hóa Nghệ thuật, giữ vị trí của nó chuyển sang hậu cần, nếu cái bộ dạng tàn tật của nó còn đơn vị nào chịu nhận nó nữa, thế là cho nó.”
Tân Điềm theo bản năng bịt tai Phương Kiều Kiều , cô bé là ngoài những lời còn tức đến hoa mắt chóng mặt, huống chi là trong cuộc.
cô bé vẫn chậm một bước, Phương Kiều Kiều đẩy cô bé , với tay lấy hộp cơm bên giường ném .
“Cút ! Bà bà nội , từ nhỏ bà thích , bà đối xử với con trai hàng xóm còn hơn đối với . Bây giờ bà sống yên , thì chúng đều đừng hòng sống yên ! Bà cút , thấy bà! Cút thật xa!”
Hộp cơm đựng canh cát đát màu trắng bay đến, bà lão Phương theo phản xạ né tránh, nhưng hành động chậm, vẫn đập trúng vai.
Canh nước văng tung tóe khắp , dính nhơm nhớp khiến cả khó chịu.