"Phương Kiều Kiều, tớ mang ảnh đến cho ."
"Mau đưa tớ xem nào."
Tân Điềm bước nhà, những bức ảnh tay liền giật lấy, lô ảnh chụp khi nghỉ, ít lấy bối cảnh trường học.
Cô bé tiện thể hỏi: "Mang máy ảnh đến ? Vừa bố tớ mấy hôm nay nghỉ."
Phương Kiều Kiều chỉ cái túi giường: "Trong đó, tự tìm ."
Tân Điềm nhảy xuống giường, kéo khóa kéo thấy bên trong chỉ quần áo của Phương Kiều Kiều mà còn nhiều đồ của lớn, trông giống của dì Triệu.
"Sao năm nay về sớm thế?" Cô bé tìm thấy máy ảnh ở góc, cầm lên thì thấy Phương Kiều Kiều mặt mày hậm hực như một con cá nóc: "Không thể hỏi ? Coi như tớ gì , hôm nay bố tớ bận rán đồ ăn chuẩn Tết, chúng còn nửa ngày, đây luôn lên núi chụp ảnh ?"
Giữa gió đông lạnh cắt da, núi vẫn còn nhiều cây cỏ xanh tươi kiên cường.
Phương Kiều Kiều đặt ảnh xuống: "Không thể , chỉ là bà nội tớ giục tớ sinh đứa thứ hai, bệnh , bây giờ cơ quan nhà nước yêu cầu kế hoạch hóa gia đình, bà còn tớ đằng nào cũng kiếm tiền, chi bằng nhân lúc còn trẻ đẻ thêm cho nhà họ Phương một thằng cháu trai béo , bực c.h.ế.t ."
Hai năm nay, nhà nước ý định thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bắt đầu tiên là với công nhân viên chức, quy định rõ ràng mỗi gia đình chỉ sinh một con.
Tân Điềm chống cằm: "Chú Phương cũng là công nhân viên chức, sinh đứa thứ hai cũng sẽ đuổi việc chứ."
"! Nên đây mới là điều đáng ghét nhất, bà nội cũng thể đứa thứ hai, chỉ đơn thuần là tớ khó chịu, cho rằng tớ thời trẻ vì giữ dáng vẻ bề ngoài câu dẫn con trai bà nên cố tình sinh."
Tân Điềm thấy cô bé càng càng sâu, kéo tay cô bé cắt ngang: "Suỵt, để dì thấy câu chắc chắn sẽ đ.á.n.h ."
Phương Kiều Kiều cảm thán: "Thật hâm mộ bà nội."
Tân Điềm: "... Câu mà để bố tớ thấy còn đ.á.n.h nặng hơn, đừng nữa, càng nghĩ càng vui."
Phương Kiều Kiều chợt bừng tỉnh: " , thôi, lên núi , đây từng , Lục Nhượng một cái bàn cây , tớ xem."
...
Trước chuồng bò cũ.
Tân Điềm khung cảnh tan hoang mắt, chút định thần .
"Sao thành thế ?"
Chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn cây cánh mà bay, những viên đá đây xếp gọn gàng, giờ chỉ còn sót vài viên cắm sâu bùn đất, kể mặt bàn bằng phẳng, vật cùn rõ tên cứa đủ loại vết rách.
Phương Kiều Kiều cũng giật , vòng quanh: "Cái là cố ý , sấm sét đ.á.n.h trúng cũng tạo nhiều vết rạch thế ."
Lần đến lượt Tân Điềm tức giận, duy nhất còn trong chuồng bò cũ thấy tiếng động bước , thấy Tân Điềm, nụ mặt tươi hơn.
"Tân Điềm về ."
Tân Điềm ôm máy ảnh, giọng đầy tủi hỏi: "Chú Vương, chú ai chuyện ?"
Chú Vương một cái: "Một tan ca về nhà thấy như , chắc là lũ trẻ nào đó nghịch ngợm loạn."
"Ồ."
Tân Điềm chút buồn bã, nghĩ một lát, giơ máy ảnh chụp .
Sau đó cũng lên núi nữa, đến đội sản xuất tìm mấy đứa trẻ lớn hỏi.
Hỏi mấy cô bé, suốt ngày bận việc nhà, hỏi gì cũng .
Hỏi mấy bé, nhạo cô bé vài câu chơi với con gái, đầu bỏ chạy, đáng ghét vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-169.html.]
Mãi đến khi gặp Nhị Hổ đang xách một con cá diếc, định đến nhà họ Tân tặng quà.
"Tân Điềm, mắt đỏ hoe , ai bắt nạt ."
Tân Điềm dậm chân, chỉ mấy bé còn chạy xa: "Chính là bọn họ."
Nhị Hổ : "Đến đây, giúp xách cá, lấy công bằng cho ."
Cậu xắn tay áo, như một cơn gió mang đôi giày giải phóng đuổi kịp bé cuối cùng, túm cổ kéo về, quát mắng một hồi với vẻ mặt hung dữ.
Lũ trẻ cũng phân chia đẳng cấp.
Trẻ lớn chơi với trẻ nhỏ, con trai dính dáng đến con gái.
Những đứa bắt đều mười bốn, mười lăm tuổi, Nhị Hổ nửa năm nay ăn khấm khá, cần xuống ruộng vẫn ăn no mặc ấm, khiến ít đứa trẻ theo , cuối cùng đều bố túm tai lôi về nhà.
Người thường những gì là nhất, giờ Nhị Hổ lên tiếng, bé bắt cúi đầu ủ rũ.
Nhị Hổ hỏi: "Tại bắt nạt ?"
Cậu bé hổ : " mới bắt nạt con gái, là cô cứ đuổi theo hỏi hỏi hỏi."
Nhị Hổ đầu: "Tân Điềm gì?"
Tân Điềm kể chuyện cái bàn cây: "Lần tớ về dọn dẹp ruộng đất còn thấy nó vẫn nguyên vẹn."
Tuy gió mưa bào mòn, nhưng chuồng bò cũ vẫn ở, chú Vương cũng thích nơi yên tĩnh đó, thỉnh thoảng sẽ giúp dọn dẹp một chút.
Cậu bé đột nhiên nghẹn lời: "Đó là việc nhận , sẽ bán chủ thuê, cô nên nghĩ xem đắc tội với ai ."
Nhị Hổ thấy vẻ chuyện lớn, vỗ một cái lưng: "Nhìn giỏi giang kìa, tin mách bố , xem ông lấy đế giày quật ."
Cậu bé gì nữa.
Tân Điềm: "Ý là, cố ý thuê các phá hoại?"
Cậu bé: "Hừ!"
Nhị Hổ đưa tay: "Nói mau."
Cậu bé: "... Thanh niên trí thức Hà ở điểm thanh niên trí thức cho một nắm kẹo, bảo phá hủy cái đó."
Tân Điềm sa sầm mặt: "Sao là ."
Đã phần đầu, những chuyện khác cũng theo đó tuôn .
"Anh khắp nơi , cả nhà cô hại ở điểm thanh niên trí thức."
Nhị Hổ đẩy : "Được , về nhà ." Phần còn cần , Nhị Hổ cũng hết.
Giải tán bọn trẻ, Nhị Hổ mới giải thích.
"Vẫn là chuyện chỉ tiêu về thành phố gây , nhiều ở điểm thanh niên trí thức đều cho rằng, là do chuyện bố cứu đây công xã ghi nhớ, nên công xã mới cấp chỉ tiêu."
Phương Kiều Kiều mặt đầy khó hiểu: "Vô lý, chuyện đó lâu mà vẫn lôi ."
Nhị Hổ hạ giọng: "Nói cho các một tin nội bộ, chỉ tiêu về thành phố ban đầu một suất, nhưng chú bí thư từ chối ."
Tân Điềm: "?"
Những chuyện còn Nhị Hổ nữa, nhận cá diếc, giục Tân Điềm về nhà.