“Tại hạ tuyệt đối sẽ cùng cô nương tiếp tục đấu giá.”
“Ba trăm ngàn lượng!”
Thanh âm nữ tử trong phòng bao dứt, Hàn di nương sắc mặt âm trầm lập tức buột miệng báo giá.
Dưới lầu một nữa vang lên tiếng xôn xao.
Ba trăm ngàn lượng… để mua một bình dưỡng nhan thủy?
Mà trong phòng bao lầu , cũng còn truyền bất kỳ âm thanh nào nữa.
“Lăng gia Hàn phu nhân giá ba trăm ngàn lượng! Xin hỏi còn ai đưa giá cao hơn ?” Bạch Cẩn Sơn đúng lúc bước tuyên bố, “Nếu trả giá cao hơn, thì bình thần tiên thủy sẽ thuộc về Hàn phu nhân.”
Tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía gian phòng bao vẫn đóng kín . Thế nhưng nơi đó vẫn im ắng, một tiếng hồi đáp.
“Chúc mừng Hàn phu nhân, thành công lấy bình thần tiên thủy với giá ba trăm ngàn lượng bạc!”
Toàn trường phút chốc im bặt, xôn xao đều tan biến.
Hai bình thần tiên thủy – một bình, chỉ tốn mấy đồng bạc; còn một bình, bỏ hẳn ba trăm ngàn lượng mới thể mua .
Đối với Hàn di nương cuối cùng thành công đoạt bình thần tiên thủy, một ai cảm thấy ghen tỵ. Trong mắt họ, nữ nhân … chẳng khác gì kẻ điên.
Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng đạt nguyện vọng, bình thần tiên thủy . Tuy giá cả quả thực đắt, nhưng chỉ cần thể khiến bản trở nên xinh , thể quyến rũ thái tử, trở thành trắc phi, thì dẫu là ba triệu lượng, nàng cũng sẽ cầu phụ bỏ mà mua.
Còn Hàn di nương, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Nàng luôn cảm thấy chuyện hôm nay gì đó bất thường – đặc biệt là nữ tử thần bí trong phòng bao . Tuy miệng thì những lời đạo, nhưng rõ ràng là đang cố tình đối đầu với nàng.
Chỉ trách chính nàng, cơn giận mờ lý trí, phút chốc hồ đồ mà hét giá ba trăm ngàn lượng.
Mãi đến khi Bạch chưởng quỹ lên tiếng chúc mừng, nàng mới như bừng tỉnh từ trong mộng, rằng bản phạm sai lầm nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-50.html.]
Ba trăm ngàn lượng…
DTV
Trọn vẹn ba trăm ngàn lượng bạc a!
Nhớ thuở ban đầu, nàng tốn bao nhiêu tâm cơ, vận dụng bao tay chân mới lừa sính lễ ba trăm ngàn lượng của tiện nữ nhân về tay . Vậy mà hôm nay, chỉ vì một phút hồ đồ, dễ dàng ném hết như thế.
Từ tay Bạch chưởng quỹ tiếp lấy chiếc bình lớn chỉ bằng hai ngón tay cái chụm , Hàn di nương đột nhiên nảy sinh cảm giác trả hàng.
Chỉ là, Tụ Bảo Đường căn cơ thâm hậu, thế lực ai cũng dám đụng . Nếu thật sự trả hàng, chỉ đền năm phần tiền thuê, mà nếu để lộ ngoài, thể diện sẽ mất sạch.
Trên mang theo ngân phiếu nhiều đến thế, nàng còn phái trở về lấy bạc mang đến, Tụ Bảo Đường mới cho phép nàng rời .
Nhìn ánh mắt hâm mộ xen lẫn nịnh bợ của Phương di nương, Hàn di nương chỉ cảm thấy trong lòng như con cóc nhảy nhót, vô cùng khó chịu.
Tại thư phòng trong phủ Thái phi, Vân Nguyệt ghế dựa, khẽ nhắm mắt , tay nhẹ nhàng tiếp nhận ngân phiếu ba trăm ngàn lượng mà Xích Diễm đưa tới.
Ba trăm ngàn lượng , vốn là của hồi môn mà mẫu để cho nàng. Sau khi mẫu qua đời, bạc đó Hàn di nương giở trò lừa lấy. Nay, nàng nhất định thu hồi .
“Nha đầu, hôm nay chiêu của ngươi hiểm thật đấy!” Xích Diễm một bên, ánh mắt đầy sủng nịnh mà .
Không từ lúc nào, quen gọi nàng là “nha đầu”, còn nàng, cũng chẳng phản đối.
“Sao ?”
“Ngươi cho nha trong phòng bao giá, chắc chắn Hàn di nương sẽ chịu bỏ ba trăm ngàn lượng để mua bình thần tiên thủy ?”
Khóe môi Vân Nguyệt khẽ cong, tạo thành một nụ như tranh, nhẹ nhàng đáp:
“Đừng là ba trăm ngàn lượng, cho dù là năm trăm ngàn lượng, nàng cũng sẽ lấy.”
“Nga?” Xích Diễm nhíu mày.
“Hàn di nương tuy xuất hèn kém, nhưng là dã tâm cực lớn. Cả đời nàng , điều mong mỏi nhất chính là trở thành chính thất phu nhân, để con nàng trở thành con vợ cả.”