“Vạn nhất khiến nghi ngờ là dàn xếp kẻ giả mạo, chẳng thành trò .” Vân Nguyệt nhẹ giọng giải thích.
“Không… , kẻ lừa gạt!” Nữ tử cuống quýt giải thích, nhưng lời nàng chỉ khiến khán đài càng thêm bàn tán. Cuối cùng, ai nấy đều đồng tình — thích hợp, thôi thì chọn khác .
“Ta… Ta thể thử một chút ?” Một thanh âm rụt rè vang lên từ cuối khán đài, ánh mắt lập tức xoay .
Khi thấy nam nhân bên cạnh nàng, ít khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên một tia minh ngộ.
DTV
Vân Nguyệt cũng lập tức nhận . Người nọ họ Hồ, là đại phu danh tiếng ở Ký Châu thành – ngay cả Lăng gia cũng thường mời ông đến xem bệnh. Năm đó, khi đang khám bệnh cho mẫu nàng, Hồ đại phu nhận tin nhà cháy. Chạy về thì muộn – cả nhà thiêu rụi, con gái ông cũng vì thế mà hủy dung.
Nguyên là một tiểu thư tươi tắn khả ái, hôn sự định, thế mà vì tai nạn liền nhà trai tuyệt tình từ hôn. Toàn thành ai cũng chuyện.
Thấy Vân Nguyệt trầm mặc, Hồ đại phu chủ động tiến lên ôm quyền:
“Cô nương, là đại phu ở Ký Châu thành, từ quan quyền quý đến bách tính đều . Đây là nữ nhi duy nhất của . Ba năm gặp hỏa hoạn, gương mặt hủy. Việc trong thành đều rõ.
Cô nương Thần Tiên Thủy quý giá, chúng dám mơ đến, nhưng nếu cô nương tìm một thật sự hủy dung để chứng minh hiệu quả, thì ai thích hợp hơn nữ nhi .”
Giọng ông trầm tĩnh nhưng chân thành, chứa đầy hy vọng. Số mệnh tương lai của nữ nhi ông, từ nay trở — đặt trong tay cô gái trẻ đang đài .
Vân Nguyệt mỉm gật đầu:
“Đã , mời Hồ cô nương lên đài. Mọi hãy cùng chứng kiến kỳ tích mà Thần Tiên Thủy mang .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-46.html.]
Nàng vốn chọn . Hồ đại phu là phẩm hạnh chính trực, năm đó vì chữa bệnh cho mẫu nàng mà mới lỡ nhà cháy. Trước khi tổ chức buổi đấu giá, nàng định sẽ tìm đến nữ nhi của ông mẫu thử.
Thứ nhất, nàng hủy dung nghiêm trọng. Thứ hai, thành ai cũng chuyện, thể chứng rõ ràng. Thứ ba, bản nàng cũng thấy Hồ đại phu mắt.
“Xin hỏi quý tính cô nương?”
“Đó là Hồ cô nương!” Dưới khán đài liền đáp , đủ thấy đến nàng ít.
“Hồ cô nương, mời . Cứ thả lỏng.” Vân Nguyệt dịu giọng an ủi, lấy một bình Thần Tiên Thủy, bước tới bên cạnh nàng.
“Hồ cô nương, nếu ngại, thể mặt gỡ mặt nạ của ngươi chứ?”
“Vân cô nương tùy ý. Chỉ cần thể vết sẹo mờ , đỡ kinh khủng, thì gì cũng nguyện.”
Vân Nguyệt mỉm : “Cô nương thể tin bản , nhưng tuyệt đối thể nghi ngờ Thần Tiên Thủy. Không chỉ giúp ngươi mờ sẹo – trong vòng một canh giờ, sẽ khiến ngươi trở nguyên trạng, thậm chí… còn mỹ lệ hơn cả .”
Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài má Hồ cô nương.
“Ngươi… ngươi thật ? Dung mạo thật thể khôi phục?”
Nàng thiên kim khuê các, nhưng cũng từng là một tiểu thư yêu thương. Một trận hỏa hoạn, nàng đánh mất chỉ là một cuộc hôn nhân, mà là cả tương lai.
Vân Nguyệt mỉm đáp, đầu trường:
“Khôi phục , xin chư vị tại đây cùng chứng!”