Khoảnh khắc , Huyền như một khối nam châm, khiến ánh mắt của Vân Nguyệt thể nào rời . Và đến khi mở mắt, chậm rãi tháo mặt nạ xuống, Vân Nguyệt rõ ràng cảm nhận nơi sâu thẳm trong tâm khảm , tựa như thứ gì đó ầm ầm sụp đổ.
Dù cho thợ khắc tay nghề điêu luyện tới , cũng thể khắc nên vẻ . So với hiện thực mắt, nàng thà dùng những từ ngữ như “quỷ sói gào”, “trời đất biến sắc” để hình dung nam nhân đang đó.
Tóc mai như lưỡi đao tỉa gọt, mày như vẽ mực, môi như trái đào chín, mắt như sương thu dịu nhẹ. Trời ban cho một đoạn phong vận, gom hết nơi hàng chân mày . Suốt một đời mang theo phong tình vạn chủng, đều lộ rõ ở từng sợi tơ lông mày .
Đặc biệt là đôi mắt đỏ như bảo thạch , tựa như loài túc yêu mị chậm rãi nở rộ, khiến linh hồn cũng run rẩy. Tựa tiên, tựa yêu, càng giống ma.
Dung nhan khuynh thế hề nhu mì kiều mị. Đó là loại mỹ cảm chỉ nam nhân mới – đầy dã tính, pha chút quyến rũ, thể hiện một cách mỹ đến lạ thường. Bướng bỉnh bất kham, mê hoặc mà cao quý.
Khoảnh khắc , dường như vạn vật thế gian đều phai màu.
Hắn sâu Vân Nguyệt, tuy dung mạo nếu phát hiện ở thế giới sẽ mang đến tai họa ngập đầu, nhưng đối với nàng, giấu giếm.
Bởi vì sợ thấy nàng rơi lệ, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng và bi thương .
Tuy rõ liệu đời từng phụ bạc nàng , nhưng ở kiếp , nàng dùng ánh mắt để thêm nào nữa.
Hơn hết, , nàng còn nhớ …
Thế nhưng câu hỏi của Vân Nguyệt khiến thất vọng.
“Ngươi… rốt cuộc là ai? Vì dung mạo cũng thể tùy ý biến hóa như ?”
“Ta cũng rõ. Ta chỉ tên là Xích Diễm, sống ba nghìn năm ở thế gian . Và dung mạo mới là chân của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-33.html.]
Từ khi ký ức, của Thánh Cung xem như yêu ma, vì để tránh truy sát, đành mang theo ký ức, liên tục nhập luân hồi, dám dùng bộ mặt thật để đối diện với thế nhân.”
Những lời của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt khó lòng tiếp nhận.
Ba nghìn năm… Hắn là loài vương bát gì mà thể sống đến ba nghìn năm cơ chứ?
“Đã nguy hiểm đến thế, vì cho thấy chân diện mục của ngươi? Ngươi sợ mật báo cho Thánh Cung ?”
Lời nàng khiến Xích Diễm – yêu nghiệt – nở nụ . Một nụ khiến hoa cũng lu mờ, khiến tim nàng một nữa run lên.
“Hiện tại ngươi đang ở sự giám thị của , hơn nữa lâu nữa, sẽ trở thành nha bên cạnh . Ta lúc nào cũng ở cạnh ngươi, ngươi lấy cơ hội để mật báo?”
Vân Nguyệt hiển nhiên tin lời lẽ của yêu nghiệt .
“Ngươi đừng quên, chỉ nha cho ngươi trong một năm, chứ bán cả đời cho ngươi.”
Lời nàng khiến Xích Diễm càng thêm yêu nghiệt. Cả đời nàng, vốn dĩ là của .
“Không . Nếu ngươi thật sự mật báo, cứ . Dù cũng sống cô độc suốt ba nghìn năm, nếu như thực sự kết thúc sinh mệnh hoặc ký ức, lẽ cũng là một chuyện .”
Những lời khiến nơi sâu kín trong tim Vân Nguyệt đột ngột đau nhói. Nhìn nụ trêu chọc đáng đánh đòn của , trong lòng nàng bỗng dưng nổi giận.
Nàng trừng mắt , giọng đầy bất mãn:
“Ngươi nhất thu bộ dáng yêu nghiệt ! Ta thật rõ là ngươi đang khoe khoang chính , là đang sỉ nhục ! Dung mạo tùy tiện đem cho khác như thế, thấy ngươi quá ngu ngốc, thì chính là Thánh Cung quá ngu xuẩn, mà ba nghìn năm qua vẫn tiêu diệt ngươi!”
DTV
Nghe những lời chua lè chua loét , nụ trong mắt Xích Diễm càng sâu hơn.