Quá nhiều tổn thất, quá nhiều nuối tiếc, khiến mẫu nàng cả ngày buồn bực vui, thể yếu dần. Rốt cuộc, ba năm lâm bệnh qua đời.
Chỉ là nay nàng , mẫu nàng căn bản vì bệnh mà chết, mà là Hàn di nương – kẻ lòng rắn rết – đầu độc!
Bọn họ sát hại mẫu nàng, nhưng ngờ mẫu sớm lưu một đường lui, chỉ định bộ tài sản chia cho hai đứa con. Hơn nữa, nam hài đủ hai mươi, nữ hài xuất giá mới thể nhận phần chia.
Mắt thấy ca ca Lăng Tích Nghiệp sắp tròn hai mươi, sắp kế thừa phần lớn tài sản, bọn họ liền đỏ mắt. Thế là dùng đúng thủ đoạn năm xưa để đối phó với ca ca nàng.
Ban đầu nàng vẫn còn thể sống thêm vài năm. Thế nhưng chỉ vì vô tình âm mưu đầu độc ca ca, nàng liền bịt miệng diệt khẩu, đẩy xuống vực sâu – hủy thi diệt tích.
Bây giờ, duy nhất thật lòng yêu thương, quan tâm nàng – chỉ còn ca ca mà thôi. Lăng Thanh Nguyệt cách bảo vệ , thì nay để nàng – Vân Nguyệt – nàng gánh vác. Bởi vì nàng chính là Lăng Thanh Nguyệt, nàng mang theo bộ ký ức cùng cảm xúc của nàng .
Nhớ ba năm , khi mẫu mất, nàng vì thương tâm mà sinh trọng bệnh, cuối cùng biến chứng thành ho lao trầm trọng. Thời , đại phu đều bó tay, khuyên cả nhà chuẩn hậu sự.
DTV
Bệnh tình nghiêm trọng như , thế nhưng Lăng Trọng Khanh chỉ bận chuyện tái giá, một lòng phù chính Hàn di nương. Hai vị thứ nữ thì mơ mộng thăng thành dòng chính, Phương di nương thì lo chen chân vỗ m.ô.n.g ngựa. Cả nhà chẳng ai quan tâm sống c.h.ế.t của nàng. Phải rằng, họ chỉ mong nàng c.h.ế.t càng sớm càng .
Lúc đó, nếu ông ngoại nàng – Tả tướng Tưởng Hàn – kiên quyết phản đối, thì giờ Hàn di nương trở thành chính thất. Chính vì , mấy vị tỷ càng thêm ghen ghét nàng.
Trong suốt quãng thời gian nàng bệnh nặng, chỉ ca ca là rời bỏ, ngày đêm chăm sóc nàng, màng nghỉ ngơi.
Trước nàng , thì nam nhân cũng thể dịu dàng như mẫu , chu đáo đến thế.
Lúc nàng vì đau lòng, ho m.á.u ngày càng nặng, đến mức còn tha thiết gì với sinh mệnh.
Cho đến một ngày, nàng phát hiện ca ca – luôn rạng rỡ mặt nàng – lặng lẽ lưng lau nước mắt, dáng vẻ thương tâm đến cực điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-14.html.]
Chính khoảnh khắc thấy bóng lưng run rẩy , nàng mới khao khát sống sót mãnh liệt.
Một ca ca đến , nàng thể nhẫn tâm bỏ rơi ?
Cho nên, dù hôm nay xông hang cọp, nàng cũng quyết lùi bước. Cùng lắm là cá c.h.ế.t lưới rách!
Lăng phủ mỗi ngày ca hai canh giờ một . Giờ qua nửa canh giờ canh hai, hẳn là đám hộ viện và nha trực đêm đều bắt đầu gà gật.
Đây là nơi vắng vẻ nhất trong Lăng phủ, thường ngày đến cả tuần tra cũng hiếm khi ghé đến.
Vân Nguyệt lấy móc sắt tự chế, quăng lên tường cao. Sau khi xác định móc móc chắc, nàng tận lực giữ vững thể, men theo dây leo trèo lên.
Không còn cách nào khác, nội công phục hồi, nàng thể sử dụng “phi thiên thuật” trong 《Càn Khôn Bí Lục》 – thuật khinh công chân chính. Lúc chỉ thể dùng cách “chó bò” chật vật như để phủ.
Vừa rơi xuống bên trong viện, nàng lập tức thu thiết trảo. Một lát nữa còn dựa nó để thoát .
Cách đó xa, ngọn cây cao lớn nhất, một ảnh khoác hắc bào lặng yên đó, mắt dõi theo hành động của nàng.
Ánh mắt đen như dải ngân hà, sâu thấy đáy, khẽ lóe lên tia sáng đỏ rực mơ hồ.
Là – Xích Diễm.
Hắn hiểu vì phát thiện tâm mà cứu nữ tử , càng hiểu vì bản âm thầm bám theo nàng đến đây đêm khuya thế .
khi chứng kiến nàng lẻn Lăng phủ – bỗng dưng thấy ánh mắt trầm hẳn .