Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:20:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Uyển sang bên cạnh cũng bán mặt hàng tương tự, nhưng gà của họ béo bằng nàng, cá cũng lớn bằng. Nhanh chóng đến hỏi, "Cô nương, gà của nàng là gà rừng , bán bao nhiêu?"
Triệu Tiểu Mãn từng bán hàng, rụt rè trốn lưng Kiều Uyển, "Uyển Nương, chúng nên bán bao nhiêu đây?"
Kiều Uyển nắm rõ giá cả của hai nhà bên cạnh. Gà rừng của nàng to béo, là đồ hoang dã, đắt hơn họ một chút cũng quá đáng.
"Không ." Nàng vỗ nhẹ cánh tay Triệu Tiểu Mãn sang trả lời hỏi mua.
"Đại ca, gà là gà rừng chính hiệu, bổ dưỡng hơn gà nhà nuôi. Bán hai mươi văn một cân. Ta cân ở nhà hơn năm cân. Ngài thể mang về cân , nếu thiếu cân thiếu lạng, cứ việc đến tìm bất cứ lúc nào."
Người đối diện bật , "Cô nương thật thà quá. Được thôi, vẻ béo cũng năm sáu cân."
Kiều Uyển rạng rỡ hơn, "Đa tạ Đại ca khen ngợi. Vậy thế nhé, nể mặt Đại ca tin tưởng , tính cho ngài năm cân, một trăm văn. Nếu ngài mua thêm một con cá nữa, gà rừng tính chín mươi văn một con. Ba con cá đều sáu cân, theo giá thị trường chín văn một cân, ngài tùy ý chọn. Ta tròn, tính năm mươi văn một con, ? Cá cũng là cá hoang dã, hầm canh đảm bảo bổ dưỡng, đặc biệt thích hợp cho sản phụ uống, uống sẽ sữa, con ngài uống sữa đảm bảo lớn lên trắng trẻo bụ bẫm."
"Này, nàng nương tử mới sinh con?" Nam nhân tỏ vẻ nghi hoặc.
Kiều Uyển xa thế vẫn ngửi thấy mùi sữa nồng nặc, nàng chứ, nhưng nàng chỉ bí hiểm:
"Từ nhỏ nhà là phúc khí, miệng gì trúng nấy. Bằng đầu đ.á.n.h bắt cá thu nhiều như . Ngài mua cá nhà , về hầm chung với đậu phụ, đảm bảo nương tròn con vuông."
Nam tử bật . Cô gái nhỏ đúng là lời ý , nhưng những gì nàng cũng hợp lý. Đắt hơn một chút thì đắt hơn một chút , ai bảo nàng lời cát tường, tiền đáng để nàng kiếm.
"Ta mua con gà , và một con cá nữa."
Kiều Uyển lập tức đóng gói gà và cá cho , "Đại ca thong thả, bắt cá sẽ đến đây bán, lúc đó sẽ giữ cho ngài."
"Được thôi, nếu phương pháp của nàng hữu dụng, sẽ mua nhà nàng."
Một phụ nhân mặc gấm vóc cạnh quan sát một lát cũng tiến đến hỏi, "Cá lớn thật, nhưng uống thật sự lợi sữa ?"
"Thẩm tử, các phụ nhân trong thôn đều dùng cách . Cá rán vàng hai mặt bằng mỡ heo, đó hầm chung với đậu phụ, sẽ lợi sữa."
Phụ nhân gì nhiều, chỉ dặn dò, "Nàng bán cho hai con cá . Một trăm văn đây. Nếu quả thực hữu dụng, sẽ tìm nàng mua."
"Vâng, bắt cá, sẽ đến đây bán."
Kiều Uyển run rẩy cất hai trăm bốn mươi văn túi. Chưa đến nửa khắc bán hết sạch. Phải chi mang nhiều hơn nữa thì .
"Uyển Nương, hai trăm bốn mươi văn! Hồi Nương nhận vá may, một tháng chỉ kiếm năm mươi văn, mà ngươi chỉ mới một lát kiếm hai trăm bốn mươi văn . Ngươi giỏi thật đấy, còn sợ hãi khi thấy họ nữa. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi đây ." Triệu Tiểu Mãn ngại ngùng .
Kiều Uyển cất cái gùi, thản nhiên đáp: "Sau ngươi thường xuyên thành sẽ quen thôi." Nói nàng chợt nhớ hình như cũng mới đến đầu, liền chuyển chủ đề: "Đi thôi, chúng dạo thành Thanh Châu , lát nữa sẽ mua kẹo cho ngươi ăn."
Kiều Uyển dạo một vòng, chỉ mua tỏi và ớt, nhưng mua hương liệu. Suy nghĩ một lát, nàng đến một tiệm thuốc, "Chưởng quỹ, xin hỏi ở đây lá thơm, bát giác, hoa tiêu... và quế bì ?"
Chưởng quỹ tiệm t.h.u.ố.c ngước mắt nàng một cái, "Có đơn t.h.u.ố.c ?"
Kiều Uyển lắc đầu, "Không . Lang y chân đất trong thôn bảo mua mỗi thứ một lạng về cho ông , là để trị chứng hàn thoát vị phúc thống gì đó. Xin hỏi giá bao nhiêu?"
Chưởng quỹ tiệm t.h.u.ố.c nàng đến hàn thoát vị phúc thống cũng nghĩ nhiều. Lang y trong thôn cũng thường xuyên đến y quán của họ mua một loại thảo mộc chủ chốt, phần còn họ tự lên núi hái. Ông liền đóng gói tất cả những thứ nàng cần túi.
"Tổng cộng một trăm văn."
Kiều Uyển đưa tiền hỏi tiếp: "Xin hỏi Lang trung ở đây thể đến nhà chữa bệnh ? Trong nhà chân cẳng bất tiện, hỏi về giá cả để sớm chuẩn ."
"Người đó triệu chứng gì?" Chưởng quỹ tiệm t.h.u.ố.c hỏi.
Kiều Uyển suy nghĩ một lát. Mấy ngày nay nàng vẫn lén lút quan sát Kiều Vịnh Toàn, nàng kể tư thế hằng ngày, cùng với những biểu cảm đau đớn mỗi khi lên cơn.
"Nghe ngươi chân vẫn còn cảm giác, nghĩ là gãy hẳn. Chi tiết thế nào thì cần lang trung của chúng đến xem tận nơi mới thể kết luận. Nếu đến tận nhà, ngoài phí khám bệnh còn cần năm mươi văn phí ."
Kiều Uyển nắm tình hình, nàng lời cảm tạ cáo từ.
Vừa khỏi cửa, Triệu Tiểu Mãn kéo nàng sang một bên, lo lắng hỏi: "Uyển Nương, đầu ngươi đau , nên mới mua những vị t.h.u.ố.c ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-8.html.]
"Không , Tiểu Mãn, vết thương đầu cơ bản lành . Đây là những thứ gia vị với ngươi hôm qua, về món Ma da giòn cho ngươi ăn ?"
"Thật hả? Cái món mà ngươi giòn tan sảng khoái đó ?"
"Ừ. Đi thôi, mời ngươi ăn bánh bao."
Triệu Tiểu Mãn thấy nàng đau đầu thì vui vẻ , "Không cần, lúc Nương cho tiền, để mời ngươi."
"Làm , ngươi cùng , mời ngươi chứ."
Hai đến tiệm bánh bao. Kiều Uyển mua một lúc bốn cái bánh bao, "Tiểu Mãn, mỗi hai cái."
Triệu Tiểu Mãn định từ chối bảo Kiều Uyển mang về nhà ăn, nhưng nàng liền nếu ngươi ăn sẽ cho ăn xin bên cạnh. Nói nàng còn giả vờ bước .
Triệu Tiểu Mãn cầm lấy và ăn ngấu nghiến. Uyển Nương thực sự đổi , chỉ coi họ là bạn mà còn mua bánh bao cho nàng ăn.
Ăn xong, Kiều Uyển nhớ lời hứa với Hạ Nhi hôm nay, mua thêm hai cái bánh bao cho ba ở nhà, gói ghém cẩn thận bỏ giỏ mới đến thư quán.
Ở nước Tấn, nơi mà "vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao", thư quán vẻ tách biệt với con phố náo nhiệt bên ngoài. Bên trong yên tĩnh đến mức khiến cảm thấy đây là thời cổ đại. Thậm chí Triệu Tiểu Mãn bước qua ngưỡng cửa nhẹ nhàng cả bước chân lẫn thở.
Nàng thấy bút mực giấy nghiên, mua trọn bộ hóa cần đến hai lạng bạc. Chậc chậc, mua bút mực thôi cần hai lạng, thảo nào Đại bá họ cảm thấy cao quý hơn , đây chính là thứ chất đống bằng bạc trắng a.
"Cô nương, xin hỏi mua giấy ?" Chưởng quỹ thư quán đ.á.n.h giá nàng, lời vẫn coi như khách khí.
Kiều Uyển vốn định mua giấy và bút về vẽ, ngờ đắt đến thế. Xem rchanh đợi dịp khác thử vận may. "Chưởng quỹ, xin hỏi bên quý quán cần những câu chuyện nhỏ kèm hình vẽ ? Ta vẽ, nhiều câu chuyện để cung cấp."
Kiều Uyển cố ý chọn một thư quán lớn, họ chắc chắn bộ phận khắc bản chuyên nghiệp. Nếu họ nhận, nàng sẽ cần vất vả kiếm ăn bằng cách săn bắt nữa.
Chưởng quỹ thấy nàng đến mua sách, sắc mặt lập tức tối sầm, "Đi , mua sách thì đừng loạn."
Cứ như , Kiều Uyển chuẩn cả đống lời lẽ, thậm chí còn định vẽ ngay một bức cho xem, nhưng kịp gì đuổi ngoài.
Kiều Uyển loạng choạng một bước, một bàn tay mạnh mẽ phía kéo , lập tức định hình.
"Cô nương, cẩn thận."
Kiều Uyển , nam tử lùi về vài bước.
Nam nhân hình cao ráo thẳng tắp như cây tùng, mày mắt sáng sủa thanh tú, đôi môi mỏng khẽ mím mang theo ba phần lạnh lùng. Đôi mắt đan phượng dài hẹp hếch lên, khi quanh toát vẻ ôn nhuận. Dáng vai rộng eo thon bao bọc trong bộ trường sam màu mộc mạc, cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong nhã như cây ngọc cành vàng.
Khoảnh khắc , cuối cùng cũng bù đắp vô vàn oán khí nảy sinh trong Kiều Uyển vì hệ thống.
Nam nhân , quả thật chút gì đó đáng chú ý.
"Đa tạ công tử."
Nam tử chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng, thèm nàng thêm nửa con mắt, trực tiếp bước thư quán.
Kiều Uyển bóng lưng , huých Triệu Tiểu Mãn bên cạnh, "Tiểu Mãn, nam nhân thật tuấn tú, để em rể ngươi thế nào?"
"Á?" Triệu Tiểu Mãn vẻ mặt ngơ ngác.
Kiều Uyển lập tức nhận thực tế. Nhìn cách ăn mặc của , chắc chắn là một thư sinh giàu hoặc quyền quý. Nàng hiện tại chỉ là một thôn cô, chi bằng cứ lo giải quyết cái ăn cái mặc hẵng nghĩ đến dâm dục.
Nàng đến tiệm gạo bên cạnh.
Gạo lứt năm văn một cân, kê ba văn một cân, gạo tẻ tận mười lăm văn một cân.
Kiều Uyển cạnh gạo tẻ một lúc, đành chấp nhận mua mười lăm cân gạo lứt, tổng cộng hết bảy mươi lăm văn. Nàng bảo chưởng quỹ chia gạo lứt thành hai túi, một túi mười cân, một túi năm cân, đưa túi năm cân cho Triệu Tiểu Mãn.
"Tiểu Mãn, ngươi cầm lấy ."