Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:21:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xe bò hết một canh giờ, cuối cùng cũng đến địa phận thôn Lê Hoa.

 

Trong ký ức của Kiều Uyển, nàng đến đây chỉ đếm đầu ngón tay, nhưng gia đình ngoại tổ mẫu vô cùng với nàng, khác với những kẻ tự xưng là nhà họ Kiều .

 

Chu thị vui, tấm vải mới mua hôm qua, bà thức đêm may mấy bộ quần áo. Lúc , bà xe bò, vẻ mặt hân hoan khiến cũng khỏe khoắn hơn nhiều, nhưng cứ cách một đoạn hỏi:

 

“Uyển nương, dùng vải che hết lương thực và thịt , ngoài hẳn bên trong là gì nhỉ?”

 

“Sẽ .”

 

Chu thị xoa xoa lồng ngực: “Không , như cũng sợ nhòm ngó. Vào trong thôn là an .”

 

Nói xong con gái và cháu gái: “Lát nữa đến nhà ngoại tổ mẫu chào hỏi , ?”

 

“Biết , nương.”

 

“Biết , Nãi nãi .”

 

Đoàn tiến thôn.

 

Dân làng thấy Chu thị trở về liền : “Thúy Lan, về xin khẩu phần ăn ?”

 

Mặt Chu thị đỏ bừng, cũng trách họ như , ngày mười bà về thì đến tám là vì ở nhà sống nổi, về nhà nương đẻ thôn Lê Hoa để xin chút thức ăn, dân làng đều thấy rõ.

 

“Không , về thăm họ thôi.” Chu thị với giọng chút đủ tự tin.

 

Dân làng càng lớn hơn.

 

“Chồng nhà ngươi c.h.ế.t , sớm nên cải giá , nếu mấy đứa trẻ nhà ngươi sớm muộn cũng sẽ c.h.ế.t đói.”

 

Kiều Uyển thấy họ càng ngày càng quá đáng, liền cất lời: “Ta thấy thôn Lê Hoa cũng biển nhỉ!”

 

“Ý ngươi là ?”

 

“Thích lo chuyện bao đồng.”

 

Chu Mãn Thương phía vỗ mạnh lên con bò, xe bò tăng tốc phóng , chỉ để một câu: “Tiểu sống , cần gì đến các quản.”

 

Nhà họ Chu sâu bên trong thôn Lê Hoa. Xe bò ngang qua các ngôi nhà, những dân làng đều chỉ trỏ bàn tán. Chu thị là coi trọng thể diện nhất, xem bà dốc hết sức vì gia đình .

 

Kiều Uyển nắm lấy tay Chu thị: “Nương, gánh nặng gia đình sẽ để một Người gánh nữa, con ở đây .”

 

Rất nhanh, cả thôn đều Chu Thúy Lan về nhà nương đẻ để xin lương thực, họ cũng còn tâm trí bàn tán chuyện khác nữa, mà ùn ùn kéo đến nhà họ Chu, xem về xin mấy cân lương thực, vài đồng tiền.

 

thậm chí còn bắt đầu cá cược.

 

Chu Mãn Thương nhanh chóng lái xe bò đến tứ hợp viện nhà họ Chu. Ngôi nhà lớn, cả gia đình hơn chục của họ đều sống ở đây, ngày thường chỉ dựa hai mươi mẫu ruộng trong nhà và nghề lái xe bò của Đại cữu cữu để kiếm sống. Cả nhà vốn khó khăn, nhưng cũng hòa thuận, những kẻ kỳ quái như nhà họ Kiều. Mỗi Chu thị về vay vài đồng tiền, hoặc vài cân tắc mễ, họ đều cho vay . Nếu họ, lẽ gia đình nguyên chủ sớm c.h.ế.t đói .

 

Ân tình nặng thì chính là ân cứu mạng.

 

Chu Mãn Thương dừng xe bò, lớn tiếng hô: “Cha, nương, nhị , tam , nhị , tam , tiểu về , mau đây!”

 

Chu thị cũng lớn tiếng gọi: “Cha, nương, đại tẩu, nhị ca, nhị tẩu, tam ca, tam tẩu.”

 

Nghe thấy giọng con gái , nhà họ sẽ đến hôm nay nên ai đồng việc, cả đám ùn ùn từ cổng tứ hợp viện bước . Đứng đầu là hai lớn tuổi, phía là mấy nam nữ trẻ tuổi, xen giữa còn mấy đứa trẻ con nửa lớn nửa bé.

 

“Tiểu cô.”

 

“Uyển nương.”

 

“Hạ Nhi.”

 

Chu mẫu thấy con gái liền đỏ hoe mắt, hai ôm lau nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-35.html.]

 

“Nghe đại ca ngươi , Vịnh Toàn bắt đầu chữa chân, bây giờ đỡ hơn chút nào ?”

 

“Nương, may nhờ Uyển nương tìm thầy lang về chữa, chỉ vài ngày nữa là nó thể xuống đất . Nó vẫn nhớ đến , đợi chân nó khỏe hơn sẽ về thăm .”

 

“Không vội, Uyển nương là đứa trẻ ngoan.” Chu mẫu bắt đầu .

 

Kiều Uyển xem hiểu , tính của Chu thị là giống ngoại tổ mẫu.

 

“Uyển nương, mới mấy năm gặp, lớn phổng phao , xinh quá. Ta thấy còn hơn cả những cô nương nhà giàu trong thành nữa.”

 

Đại tẩu trong đám Kiều Uyển, ánh mắt dời hồi lâu.

 

Kiều Uyển bước lên nở một nụ ngọt ngào, : “Đa tạ Đại cữu mợ khen ngợi. Người con gái giống nương, là nhờ ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ sinh , nên Uyển nương mới dung mạo xinh như thế .”

 

Sao ? Bản nguyên chủ ngũ quan , cộng thêm việc mặc bộ quần áo mới do Chu thị may, nàng lập tức trở nên rạng rỡ hơn hẳn. Hơn nữa, hôm nay nàng đến là để nhờ Nhị cữu cữu giúp xem ngày xây nhà, ngọt một chút thì sẽ chẳng sai.

 

Một câu khiến hai vị lớn tuổi bật .

 

Đại cữu mợ ngây một lúc, Uyển nương chỉ trở nên xinh mà còn trả lời câu của nữa. Trước đây dù cho cho nàng đồ ăn ngon, trêu chọc bảo nàng gọi , nàng cũng chỉ cúi đầu mãi chịu gọi. Xem biến cố của nhà họ Kiều khiến nha đầu Uyển nương hiểu chuyện hơn .

 

“Uyển nương, Hạ Nhi, mau chào hỏi .”

 

Chu thị lau khô nước mắt căn dặn, Kiều Uyển và Hạ Nhi lượt chào hỏi .

 

Kiều Uyển lấy mấy gói bánh quế hoa từ xe bò giao cho Hạ Nhi, : “Hạ Nhi, con chia bánh quế hoa cho các biểu ca, biểu tỷ, biểu và biểu .”

 

“Vâng, cô cô.” Hạ Nhi vui vẻ l.i.ế.m môi: “Bánh quế hoa cô cô con mua ngon lắm, theo con.”

 

Có tám, chín đứa trẻ con ở đó, ngày thường ở nhà kiếm bữa no lắm , ăn bánh quế hoa bao giờ, thậm chí ngay cả cái tên chúng cũng từng qua. Bánh lấy tỏa một mùi quế hoa thanh khiết xộc thẳng mũi, chúng đó là đồ ăn ngon, liền ùn ùn chạy theo hướng Hạ Nhi .

 

“Uyển nương, con phung phí mua những thứ gì?” Nhị cữu mợ chút sốt ruột. Hôm qua Đại ca tuy Uyển nương tìm việc ở trong thành, kiếm tiền thì nên chi tiêu dè sẻn, còn mua những thứ xa hoa .

 

Kiều Uyển : “Nhị cữu mợ, nương những năm từng mua gì cho các cháu ăn, coi như là chút lòng thành của tiểu cô .”

 

Chu thị xoay , lấy gạo, bột mì và thịt trong xe bò .

 

Dân làng kịp chạy đến, ngờ thấy cảnh tượng , mất một lúc lâu họ mới phản ứng , lập tức nổ một trận bàn tán ồn ào.

 

Bình thường, nữ nhi xuất giá ở thôn Lê Hoa về nhà nương đẻ, mang nửa đấu thóc là phúc phận lớn, mà bọn họ mang theo cả gạo lẫn bột mì, lượng e rằng đến mười, hai mươi cân, còn thịt heo, một miếng lớn như , sợ là cũng bảy, tám cân.

 

Trời đất ơi! Chu thị chẳng c.h.ế.t chồng, nhà chồng đuổi ?

 

Sao nàng còn thể mua nhiều thực phẩm đến thế, tận bảy, tám cân thịt heo cơ đấy!

 

!!!

 

Cả năm họ cũng chẳng dám ăn nhiều đồ mặn đến .

 

Chu phụ thấy gạo, bột mì và thịt con gái đưa tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

“Thúy Lan, con đưa cháu đến thăm thì chúng hoan nghênh, nhưng nếu con mua những thứ , sẽ nổi giận đấy.”

 

Chu thị tính cách của cha, vội : “Đại ca, Đại tẩu, Nhị ca, Nhị tẩu, nặng quá, mau đến giúp một tay.”

 

Lúc , mấy Đại ca đành lòng Tiểu và Uyển nương mang vác nhiều đồ như , vội vàng tiếp lấy, vài kịp đỡ thì kéo hai nương con nàng: “Mau, mau nhà .”

 

“Cha nương, những thứ đều do Uyển nương mua. Con bé giờ chút việc nhỏ, ở thành Thanh Châu bán Ma da sảng, kiếm chút tiền. Nó mua thực phẩm cho nhà, còn sắm vải may áo cho con nữa. Con bé đặc biệt rằng nhà ngoại tổ phụ giúp đỡ chúng nhiều như , khi chúng khá giả thì bất luận thế nào cũng báo đáp. Con bé , cơn hoạn nạn thì trở nên hiểu chuyện, ngay cả đây nương cũng mấy ngày thảnh thơi thoải mái.”

 

Chu thị dứt lời thì đến nhà, nàng lấy một lượng bạc từ trong túi:

 

“Còn nữa, cha nương, từ khi gả Kiều gia, những năm liên tục mượn ít tiền của nhị vị. Ta đều ghi nhớ sổ sách, một lượng bạc coi như trả tiền vốn và lãi, phần còn xem như con gái hiếu kính nhị vị.”

 

 

Loading...