Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 31:1)
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:21:12
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tiễn thôn dân , Kiều Uyển đưa Chu Mãn Thương và Chu thị về hang động.
Chu Mãn Thương nghĩ rằng chuyện hôm nay giải quyết xong, liền móc từ trong túi tiền mười đồng tiền đồng, : “Muội tử, Uyển nương, tiền là tiền chạy xe bò nửa tháng nay. Trong thôn mới thêm ba chiếc xe bò nữa, nửa tháng nay khách ít nên chỉ chừng . Các ngươi cứ cầm lấy mà về , theo về thôn Lê Hoa đây, tiện đường xem mối ăn nào .”
Hôm nay vốn là đưa đến, ngờ gặp tử ức hiếp, lỡ mất cả một ngày. Nếu tìm việc sớm, e rằng chiếc xe bò của sắp tịch thu đến nơi .
Kiều Uyển mắt nhanh tay lẹ kéo ông , bỏ tiền bao tiền của ông: “Đại cữu cữu, chúng việc cần dùng. Người hãy giữ kỹ tiền. Đã giờ , thể để bụng đói về nhà? Vừa lát nữa ngoại sanh nữ còn chuyện nhờ giúp đỡ.”
Vừa ngoại sanh nữ chuyện nhờ, Chu Mãn Thương liền dừng bước. Giờ đây dượng c.h.ế.t, cả nhà ngay cả chỗ ở đàng hoàng cũng . Nếu cần giúp đỡ, dù những ngày ông tiền nộp cho lão bà, ông cũng giúp họ giải quyết thỏa việc.
“Được, Đại cữu cữu nữa.”
Kiều Uyển : “Nương, lát nữa chúng về sẽ hầm hết gà bắt , còn mấy hũ rượu, hôm nay chiêu đãi Đại cữu cữu thật chu đáo.”
Chu Mãn Thương vội vàng : “Muội , Uyển nương, chỉ cần một bát hồ hồ qua loa là . Tuy hôm nay kiếm mười lượng bạc, nhưng Toàn ca nhi chữa bệnh cần tiền, bao nhiêu cái miệng chờ ăn cơm. Mấy đứa phân gia chia miếng đất nào, e rằng sống khổ cực, nên thắt lưng buộc bụng mà dùng mới .”
Trong lúc chuyện, mấy đến cửa hang động. Kiều Uyển kiên nhẫn giải thích: “Đại cữu cữu, gà là do cháu lên núi bắt, còn rượu là do chưởng quỹ tửu tứ tặng, đều tốn tiền. Cháu bán Ma da sảng ở thành Thanh Châu thể kiếm tiền.”
“Hôm nay xảy chuyện đột ngột, chắc Đại cữu cữu vẫn ăn thử Ma da sảng do nhỉ.”
Chu Mãn Thương từng đến món , nhưng cháu gái thể kiếm tiền thì là chuyện . Lát nữa về kể cho nương già , xong nhất định sẽ vui, cũng cần thức trắng đêm vì lo lắng cho nhà nữa.
Chu thị một già một trẻ mặt, lau nước mắt. Con gái lớn, năng còn e dè, cách bảo vệ , còn chiêu đãi những đối với .
Nàng vui mừng bước hầm gà nấu cơm, lấy hai con cá hun khói , hấp một nồi cơm trắng đầy ắp. Hạ Nhi lo việc nổi lửa, còn Kiều Uyển thì ở bên ngoài giảng giải bí mật của cái bẫy cho Chu Mãn Thương.
“Đại cữu cữu, nhớ kỹ ? Cứ theo cách lên núi bắt gà rừng. Cháu đảm bảo sẽ bắt . Đến lúc đó, thể bắt gà về nấu canh cho ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ.”
Không lâu , trong hang động tỏa mùi thơm của cơm. “Đại ca, Uyển nương, ăn cơm thôi!”
Chu Mãn Thương mâm cơm đầy thịt gà, cá, cơm trắng, cùng với món ăn lạ lẫm nhưng thơm lừng , ông suýt nữa phản ứng kịp.
Kiều Uyển cầm hũ rượu Hoắc chưởng quỹ tặng đây, rót cho ông một bát đầy: “Đại cữu, hôm nay hãy ăn uống thật ngon miệng. Bao năm qua, cả nhà chúng khiến bận tâm . Bữa cơm xem như là lời cảm ơn của cả nhà chúng . Đợi thêm vài ngày nữa, chân của đại ca lành , chúng sẽ đến thăm .”
“Người trong nhà gì chuyện hai bên thế chứ.”
“Vâng, nữa. Đại cữu cữu, ăn cơm .” Nàng , gắp một miếng thịt gà và một đũa Ma da sảng cho Chu Mãn Thương. “Đại cữu, đây chính là món ăn cháu với , từ củ Quỷ đầu, gọi là Ma da sảng.”
Chu Mãn Thương chẳng bận tâm độc , lập tức bỏ hết miệng, mắt ông sáng rực lên: “Thật, thật ngon! Chẳng trách thể kiếm tiền. Uyển nương nhà chúng thật lợi hại, nghiên cứu món ngon như . Lát về nhất định với ngoại tổ mẫu con, nhất định sẽ vui mừng.”
Kiều Uyển thuận thế đưa rượu cho ông: “Đại cữu, ăn Ma da sảng, nhấp một ngụm rượu, thử xem.”
Chu Mãn Thương vốn tiêu xài hoang phí như . Cả nhà ông chỉ đến Tết nhất mới dám uống rượu gạo. Uyển nương tuy rằng kiếm chút tiền, nhưng cũng thể cứ lãng phí như thế. ông chống việc Kiều Uyển cứ gắp thức ăn và rót rượu cho ông liên tục.
“Nương, lát nữa gói ít cá hun khói, đóng gói hết rượu Hoắc chưởng quỹ tặng cho Đại cữu mang về . Đưa về cho ngoại tổ phụ uống.”
“Được.” Chu thị đáp: “Ta còn cho thêm mấy con cá hun khói, lát nữa mang về nhắm rượu ăn.”
Đã bao nhiêu năm , mỗi nàng về nhà nương đẻ đều là ăn mang theo đồ về, đây là đầu tiên khi xuất giá nàng thể biếu tặng chút gì cho nhà nương đẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-311.html.]
Chu Mãn Thương ăn uống no nê, Kiều Uyển bắt đầu : “Đại cữu, bây giờ mỗi ngày chạy xe bò kiếm bao nhiêu tiền?”
Ông xoa xoa tóc, chút ngại ngùng: “Trước mỗi ngày kiếm năm văn tiền, nhưng dạo trong thôn thêm mấy xe bò, với trời lạnh ít ngoài, nên mấy ngày nay mới kiếm một văn.”
“ con cứ yên tâm, chạy nhiều hơn chút, kiếm chút tiền thành vấn đề. Đợi Đại cữu cữu đến sẽ mua bánh hoa quế cho Uyển nương và Hạ Nhi.”
Kiều Uyển cảm thấy lòng ấm áp, nàng : “Đại cữu cữu, là chuyên đến đón , gần đây cũng xe bò thành Thanh Châu. Chỉ là từ thôn Lê Hoa đến đây đường xa, nhưng buổi sáng đến sớm một chút.”
Nàng suy nghĩ một lát, : “Thế , trả năm lượng bạc. Người đưa Thanh Châu, giữa trưa đưa về. Buổi chiều thể chạy việc riêng. Đợi qua một hai tháng , cần chạy việc riêng nữa, chỉ giúp đưa Ma da sảng thôi, thế nào?”
Chu Mãn Thương bật dậy: “Năm lượng bạc???”
“Việc đó tuyệt đối ! Nếu con Thanh Châu, Đại cữu cữu sẽ đến đón con mỗi ngày là . Người trong nhà dùng tiền chứ? Nếu nhận tiền của con, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ chẳng sẽ đ.á.n.h đến mức hình .”
Chu thị vội vàng an ủi đại ca xuống: “Đại ca, , Uyển nương đang gì. Nó năm lượng bạc thì chắc chắn thành vấn đề. Dù thì việc xe bò ở thôn Lê Hoa gần đây cũng khó khăn, cứ đưa đón Uyển nương một thời gian, còn chuyện tính .”
Ông lọt tai câu , chỉ coi đó là lời khách sáo của Uyển nương. Năm lượng bạc, ông chạy xe bò mất vài năm mới kiếm .
Chu Mãn Thương nghĩ nghĩ , mất mặt bọn họ, liền : “Được , mai sẽ đến đón mấy đứa.”
Muội đúng, dù gần đây cũng chẳng việc gì, thà giúp đỡ gia đình họ một tay. Đợi trời ấm hơn ông về chạy xe bò. Dù thì tiền bạc ông tuyệt đối thể nhận.
Lúc Chu Mãn Thương rời , Chu thị chất lên xe bò của ông cá hun khói, vài cân Ma da sảng, một hũ rưỡi rượu, và vài cân gạo trắng.
Ông càng càng cảm thấy . Rõ ràng là đến thăm gia đình , cuối cùng thành ăn mang nhiều đồ như ?
Ông chỉ hy vọng lát nữa về đến nhà, nương già đừng ném chăn gối của ông khỏi cửa.
Sáng sớm hôm , Chu Mãn Thương đến từ lúc trời còn sáng, kèm theo hai quầng thâm mắt: “Muội , Uyển nương, mấy đứa đừng cho đồ đạc nữa nhé. Nương nhận gạo của nhà mấy đứa, liền đuổi chạy mấy ngọn đồi, tối còn cho nhà.”
Chu thị trộm: “Được , , đợi Toàn ca nhi khỏi bệnh, cả nhà chúng sẽ đến thăm và giải thích cho .”
Ông giúp Kiều Uyển khiêng mấy thùng Ma da sảng lên xe, đ.á.n.h xe bò thành Thanh Châu. Ông vốn nghĩ Uyển nương dậy sớm bán đồ ăn thật dễ dàng, nhưng ngờ đến thành Thanh Châu thì ông sững sờ.
Nửa con phố xếp hàng chờ mua Ma da sảng của nàng. Thấy nàng đến, đổ xô tới: “Kiều cô nương, nếu nàng đến nữa, cơn thèm ăn của thể kìm .”
“ , đây nàng mỗi ngày đều bày quầy , lâu như vẫn cách một ngày mới đến?”
“Ta mua sẵn rượu ở bên cạnh , chỉ đợi Ma da sảng của nàng thôi.”
Kiều Uyển bán Ma da sảng ba ngày . Có Chu Mãn Thương ở đây, nàng cần tự khiêng lên khiêng xuống, nhanh chóng trải quầy bắt đầu buôn bán.
Đợi bán xong một đợt, Hoắc Nhất Đàn bên cạnh, mỗi tay cầm một hũ rượu: “Kiều cô nương, , Kiều , từ khi Ma da sảng của , rượu của bán chạy đến mức cung đủ cầu .”
“Chúng đôi bên cùng lợi. Có rượu của Hoắc chưởng quỹ, khách hàng mua Ma da sảng của cũng nhiều hơn.”
Hoắc Nhất Đàn chần chừ một lát, : “Ta một phương án tiêu thụ Ma da sảng của nhà , chỉ là Kiều thấy thế nào?”