Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 30:2)

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:21:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Gia đình chúng nay các ngươi trục xuất khỏi nhà, cũng đoạn tuyệt quan hệ , ai thi khoa cử, liên quan gì đến chúng . Hôm nay chúng chỉ đến để đòi công bằng, nếu các ngươi theo yêu cầu của chúng , thì cứ nha môn mà phân giải.”

 

Kiều Uyển vẫn giữ thái độ cứng rắn, hề lay chuyển.

 

Tẩu t.h.u.ố.c lào của Kiều lão thái đập xuống nền gạch xanh phát tiếng động trầm đục, tàn lửa trong nõ t.h.u.ố.c b.ắ.n tung tóe. Đôi mắt đục ngầu quét qua hai nương con Lại thị đang co ro trong góc, chợt đập mạnh xuống bàn:

 

“Con dâu cả, các ngươi hãy xin Chu thị , chuyện quả thực là do các ngươi gây . Một lời xin cũng giúp các ngươi nhớ lâu.”

 

“Dựa cái gì!” Kiều Quý Tú the thé nhảy dựng lên, “Nàng cũng đ.á.n.h , chúng xem như huề .”

 

Kiều Uyển chuyển đề tài, từ từ , “Đại cữu, xem chuyện hôm nay chẳng kết quả gì . Vừa Đại cữu xe bò, chúng tranh thủ trời còn sớm, Thanh Châu thành thôi.”

 

“Được.” Chu Mãn Thương lên tiếng thật to, xong liền bộ định ngoài đ.á.n.h xe.

 

Trong đám tức khắc vang lên tiếng hít khí lạnh.

 

“Nếu lên công đường, bất kể ai đúng ai sai, e rằng cha con Vọng Phúc đều sẽ ảnh hưởng.”

 

“Chẳng còn ba tháng nữa là đến kỳ thi khoa cử , nếu chuyện ảnh hưởng đến họ, chẳng mấy chục năm hy vọng của lão Kiều gia sẽ hủy hoại .”

 

“Chậc chậc, đúng là như .”

 

Kiều lão thái nhặt tẩu t.h.u.ố.c lên đập xuống đất, nghiêm giọng : “Ta , bao gồm cả , trong nhà ai cũng cản trở cha con lão đại thi khoa cử. Nếu ngươi chịu, chỉ còn cách một tờ hưu thư, đưa ngươi về nhà họ Lại, tiện thể mang cả con gái ngươi theo.”

 

Sắc mặt Lại thị tức thì tái nhợt.

 

Những năm qua, Lại gia Lại thị ép dốc hết tài sản để ủng hộ cha con Kiều Vọng Phúc và Kiều Tăng Văn sách. Nàng hứa hẹn bao lợi ích cho cả nhà, nếu nàng hưu về nhà, cắt đứt hy vọng của họ, e rằng nàng sẽ Đại ca, Đại tẩu và cả cha nương ruột nuốt sống.

 

Không , nàng tuyệt đối thể trở về Lại gia.

 

Hiện tại, chỉ cách là xin tiện nhân .

 

Đợi phu quân nàng đỗ Tú tài, sẽ cơ hội để dạy dỗ bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ đừng báo quan, dù mời cả Thiên Vương Lão Tử đến cũng vô dụng.

 

“Con dâu cả, Quý Tú, còn mau ?” Kiều lão thái nghiêm giọng .

 

Kiều Quý Tú , Lại thị kéo con gái về phía Chu thị, móng tay nàng ghim sâu cánh tay Kiều Quý Tú, khiến nàng đau đến mức hít khí, nhưng nương âm thầm véo nên dám lên tiếng.

 

“Tam , chuyện hôm nay là do Đại tẩu sai, Đại tẩu xin ở đây.”

 

“Tam thẩm, cháu gái cũng xin .” Mắt Kiều Quý Tú ngấn lệ.

 

“Được chứ.” Hai xong, cạnh Triệu Tiểu Mãn, Lại thị căm hận : “Chúng cũng xin , mau thả con trai .”

 

Kiều Uyển lạnh một tiếng: “Ngoài lời xin , còn mười lượng bạc ?”

 

“Hây, cái đồ phá gia chi tử nhà ngươi.......”

 

Lời bà còn hết Kiều Uyển lớn ngắt lời, “Nói về phá gia chi tử, Đại bá mẫu đây hẳn là quen thói càn nên quên mất chính cũng là nữ nhân , là phá gia chi tử, ngươi chẳng là lão phá gia chi tử ư.”

 

Các thôn dân mặt nhịn , ‘phụt’ một tiếng bật .

 

Lại thị giữ thể diện, chỉ đành ôm n.g.ự.c lùi phía , “Nương.”

 

Kiều lão thái hừ hừ một tiếng, “Kiều Uyển, xin cũng xin , các ngươi cũng đ.á.n.h , Quỷ đầu cũng trả hết cho các ngươi. Chu thị thương, thấy cứ lấy hai mươi cân Túc mễ chuyện coi như bỏ qua.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-302.html.]

“Hai mươi cân Túc mễ?” Kiều Uyển lạnh, “Ý của Nãi nãi , hiểu .”

 

Lông mày Kiều lão thái giãn , nha đầu rốt cuộc vẫn còn non nớt.

 

Lại thị thấy nàng chấp nhận, vội vàng gọi, “Mau thả con trai .”

 

Kiều Uyển nàng , nàng cất tiếng:

 

“Xem chúng cũng cần việc khổ sở nữa . Hết đồ ăn thì cứ đến nhà các ngươi cướp chút đồ, cả thôn nhà ai vui thì cứ đ.á.n.h các ngươi một trận, dù thì chỉ cần xin , bồi thường vài cân Túc mễ là giải quyết . Ta hiểu như thế sai ?”

 

Các thôn dân đều lộ vẻ mặt vui mừng.

 

Trong đó , “Thế thì quá , đ.á.n.h bọn họ, hoặc cướp đồ của bọn họ, cũng cần sợ nữa, dù hai mươi cân Túc mễ thì nhà ai mà chẳng .”

 

đó.”

 

“Ta thấy !”

 

Lại thị những thôn dân nghèo đến nỗi cơm ăn còn dám đến xem nàng nhạo, tức giận mắng nhiếc: “Cút , cút ! Chính các ngươi còn sắp gạo để nấu , thể lấy hai mươi lượng Túc mễ mới là chuyện lạ!”

 

Không ngờ những tiếp tục giúp lời, “Nhà thật, nhưng cũng như ai đó ngang nhiên cướp đoạt!”

 

Nghe những lời bàn tán của thôn dân, ánh mắt Kiều lão thái trở nên sắc lạnh.

 

“Kiều Uyển, ngươi thật sự đối địch với Kiều gia Đại phòng ở thôn Đông chúng ?” Kiều lão thái lạnh lùng mở lời, “Nếu lão đại nhà năm đỗ Tú tài, các ngươi sẽ hưởng chút vinh quang nào .”

 

Kiều Uyển ngẩng đầu, gần như chút do dự, “Kể từ khi đoạn tuyệt quan hệ, chúng đương nhiên sẽ đến để bám víu lấy chút ánh sáng nào từ Tú tài lão gia.”

 

“Tốt, hy vọng các ngươi nhớ kỹ lời hôm nay, cũng đừng nhận là Nãi nãi nữa.”

 

Kiều Uyển hề lời dọa sợ, ung dung : “Xin cứ theo ý Người.”

 

“Con dâu cả, lấy bạc!”

 

Lại thị chịu, lớn tiếng la lối: “Nương, chúng con nhiều bạc như !”

 

Ánh mắt m.ô.n.g lung của Kiều lão thái trở nên sắc bén, hề khách khí : “Không ? Việc các ngươi đấy ? Ta mặc kệ các ngươi kiếm bằng cách nào, tóm nếu lấy , chỉ còn cách một tờ hưu thư cho ngươi.”

 

Lại thị sững sờ.

 

Nhắc đến hưu thư, Lại thị cả lập tức xìu xuống như quả bóng xì , nàng nhà, lấy một túi bạc, “Cầm lấy, cút khỏi nhà !”

 

Kiều Uyển nhận lấy, kiểm đếm xong xuôi thì đưa cho Chu thị, “Nương, cất . Đến lúc đó mua chút đồ bổ dưỡng cơ thể thật . Nếu bọn họ còn dám ức h.i.ế.p nương, thì sẽ là vài lượng bạc thể giải quyết nữa.”

 

Chu thị cũng do dự, cầm lấy bạc nhét ống tay áo, tiền thể giúp họ nhớ lâu, cũng để bọn họ Kiều gia Tam phòng còn là mà bọn họ ức h.i.ế.p là ức h.i.ế.p nữa.

 

“Số bạc nhận. Ngoài việc các ngươi ức h.i.ế.p , trong còn cả tiền chia gia tài của chúng . Ta và Vọng Thọ tận tâm tận lực vì gia đình , cuối cùng chỉ chia nửa túi Túc mễ. Hôm nay lấy mấy lượng bạc của các ngươi, cũng là chiếm tiện nghi.”

 

Cả mấy đều đen mặt, gân xanh trán Kiều lão thái nổi lên, bà mạnh mẽ đạp đổ ghế: “Các ngươi lấy tiền , còn chịu cút ?”

 

Kiều Quý Tú vội vàng trốn lưng Kiều lão thái la lớn: “Hôm nay nhớ kỹ các ngươi , đợi cha đỗ Tú tài, nhất định sẽ cho các ngươi tay!”

 

Kiều Uyển thấy mục đích đạt , cũng nán đây nữa, đỡ Chu thị ngoài. Khi bước khỏi Kiều gia lão trạch, nàng cúi chào các thôn dân một cái.

 

“Thưa chư vị, hôm nay giúp đỡ chúng , Kiều Uyển xin tạ ơn. Nương, chúng về sẽ chuẩn cho mỗi ở đây nửa cân Ma da sảng , lát nữa sẽ đưa đến từng nhà.”

 

 

Loading...