Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:20:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu chuyện, cầm cái bát bàn đưa tay Kiều Uyển, "Hạ Nhi thật sự đói, cô cô thương , ăn nhiều mới nhanh khỏi, đến đây, Hạ Nhi đút cho cô cô ăn nhé."
Mắt Kiều Uyển cảm thấy ngứa.
Ta duyên với mỏng manh, song ly dị và đều lập gia đình riêng, trở thành thừa thãi, đành sống cùng với bà nội già yếu, bà nội qua đời, liền cô đơn xông pha khắp nơi thế giới, bao giờ hưởng sự ấm áp như thế .
"Hạ Nhi đút thì con cứ ăn , Uyển nương." Chu thị lau nước mắt, sắc mặt càng thêm hiền từ.
Kiều Uyển uống một ngụm, "Nương, là tại ."
Chu thị xoa đầu nàng, trời đêm qua thấy Uyển nương đầy m.á.u sườn núi, bà suýt chút nữa sợ đến mất mạng, nay nàng thể bình an tỉnh là ân huệ của trời, bà còn trách cứ gì.
"Nương, chuyện của Vân Chiêu Bạch là do Đại bá mẫu bọn họ..."
Kiều Uyển giải thích, nhưng lời xong Chu thị ngắt lời: "Uyển nương, nương đều cả, bọn họ chỉ nhân cơ hội đuổi chúng mà thôi, đừng nhắc đến nữa."
"Ăn , ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe." Chu thị an ủi nàng.
Kiều Uyển từ chối, ăn thêm mấy miếng nữa. Hiện tại nàng còn vững, thực sự cần bổ sung dinh dưỡng, sớm ngày khỏe cũng liên lụy đến họ. Gia đình đối xử với nàng, đợi nàng ăn no nghĩ cách để họ sống một cuộc đời sung túc.
"Hạ Nhi ăn ."
"Tiểu cô, Hạ Nhi thực sự đói."
Kiều Uyển thấy vẻ mặt nàng ăn mà dám, trong đầu hồi tưởng một lát, quả nhiên, nguyên chủ Đại phòng áp bức đến mức dám lên tiếng, nàng trộm đồ để trợ cấp cho nhà họ Vân từ nơi khác đến, hễ trong nhà mất thứ gì đều đổ cho Hạ Nhi còn nhỏ, đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho Hạ Nhi.
"Hạ Nhi đói, cũng ăn một chút."
Chu thị bên cạnh nghiêng đầu lau nước mắt, trải qua biến cố , khuê nữ nhà thương , hiểu chuyện . "Hạ Nhi, cô cô con bảo con ăn, thì cứ ăn ."
Hạ Nhi do dự nữa, cũng uống một ngụm nhỏ.
Kiều Uyển hết lời khuyên nhủ, Chu thị và Đại ca mới miễn cưỡng uống vài ngụm.
Một bát cháo kê sánh đặc, cả nhà bốn chia ăn hết.
Kiều Uyển uống cháo kê xong, cơ thể cuối cùng cũng khá hơn một chút. Ba môi đều lạnh đến tái xanh, nàng mới phát hiện chiếc chăn duy nhất nhường cho nàng. Tim nàng dâng lên từng đợt ấm áp.
Nguyên chủ gây rắc rối lớn đến thế, nếu đổi là khác chắc chắn vứt bỏ nguyên chủ ngay, nhưng bọn họ vẫn coi nàng như bảo bối, tỉnh dậy nửa câu trách mắng cũng .
Trong lòng nàng thầm thề, đến đây , nàng đào sâu nhân quả đây nữa, nhất định sẽ sống nguyên chủ, để nàng và gia đình một cuộc sống .
Chu thị thấy con gái gì, tưởng rằng nàng đau đầu, lo lắng :
"Uyển nhi, đừng sợ, đợi trời sáng nương sẽ tìm cách mua chút t.h.u.ố.c cho con, khụ khụ."
Vết thương chí mạng của nguyên chủ đầu, lúc đầu quả thực đau, nhưng khi nàng tỉnh chỉ còn cảm giác choáng váng nhẹ, nghĩ rằng sẽ đến mức nguy hiểm tính mạng nữa, nàng vội vàng : "Nương, khỏe , cần mua t.h.u.ố.c ."
Kiều Vịnh Toàn tưởng nàng lo lắng tốn tiền mua thuốc, vội vàng :
"Tiểu , vết thương của xem xét. Giờ chúng đoạn tuyệt quan hệ , nơi tuy tồi tàn một chút, nhưng cũng coi như chỗ đặt chân. Chỉ cần cả nhà chúng sum vầy, chân của Đại ca tuy vô dụng, nhưng đan vài chiếc nia đem bán cũng kiếm vài đồng, tuyệt đối sẽ để đói."
Kiều Uyển gật đầu, "Ta tin Đại ca."
Nàng còn định thêm vài câu, nhưng mở miệng run lên mấy cái vì lạnh.
"Cô cô, ôm Hạ Nhi thì sẽ lạnh nữa."
Kiều Uyển vén chăn, "Nương, Đại ca, Hạ Nhi, đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt, Đại ca đúng, chỉ cần cả nhà chúng ở bên , ở hang núi cũng chẳng . Sau chúng cố gắng kiếm gia sản là . Mọi lên đây , chúng xúm với thì sẽ lạnh nữa."
"Được."
Bốn dựa sát mới miễn cưỡng còn lạnh nữa.
Kiều Uyển uống vài ngụm cháo kê, căn bản thấm , trong đầu là nghĩ để tìm cái ăn. Thân thể thực sự quá yếu, nhưng nàng kịp nghĩ cách thì ngủ .
Sáng hôm , nàng một trận ồn ào đ.á.n.h thức.
Hóa là dân làng Kiều gia thôn tin đêm qua họ đuổi ngoài, đều tự phát gửi tặng chút đồ, tiện thể hỏi xem họ cần giúp đỡ gì .
Mọi trong thôn đều họ chắc chắn tự nguyện dọn ngoài. Nhà ba phòng họ Kiều vốn thật thà, nhút nhát, là đối thủ của đám tinh ranh trong Kiều gia lão trạch . Nhìn thấy họ cuộn trong hang đá giữa trời lạnh thế , rõ đám nhà họ Kiều hề họ sống sót qua mùa đông, ai nấy đều chút đành lòng.
"Nương của Vịnh Toàn , cho các một cái cửa, như buổi tối thể chắn gió và cả dã thú nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-3.html.]
"Chu tẩu tử, nhà bảo mang cho các ít củ cải."
Chu thị cảm ơn từng , khi hỏi thăm xong tiễn họ .
"Chu tẩu tử, và Tiểu Mãn ở cái lều bên cạnh sơn động, chúng coi như là hàng xóm. Đây là nửa túi cám gạo, đừng chê."
Tiểu Mãn nương đặt nửa túi cám gạo ở bên cạnh sơn động.
Vào thời , nhà nào nộp thuế xong thì lương thực cũng còn nhiều, huống hồ Tiểu Mãn nương vì sinh Tiểu Mãn mà tổn thương thể, thành trấn bỏ, nhà nương đẻ đón nhận, hai nương con họ đành ở tạm trong cái lều dựng ở cửa thôn. Vốn dĩ cuộc sống khó khăn , e rằng nửa túi cám gạo cũng là họ c.ắ.n răng chắt chiu mà .
"Tiểu Mãn nương, thứ nên , nhà cũng dư dả gì, Tiểu Mãn đang tuổi lớn, mang về ."
Tiểu Mãn nương kiên quyết đặt cám gạo trong nhà.
"Chu tẩu tử, đây là chút lòng thành của . Chúng lạnh đói cũng , chỉ là thể để khổ bọn trẻ. Ta thấy bộ dạng các bây giờ, nhớ đến lúc gặp khổ nạn năm ngoái. Khi đó còn cho một bát cháo loãng mà. Coi như báo đáp chút thiện tâm của , nhận là chê mang đến ít ."
"Không , ."
"Vậy thì cứ nhận . Ta về xem Tiểu Mãn, tiễn nữa."
"Tam ."
"Nhị tẩu."
"Chuyện tối qua, thật ngại quá, cũng chúng tiếng gì. Quả trứng gà , lén lấy khi Đại tẩu để ý, cầm lấy cho Uyển nương bồi bổ thể. Đừng đẩy, mau ruộng , đây nhé."
Bên ngoài một trận ồn ào, cửa hang động bày đầy lương thực, củi khô, cám gạo, rau xanh, một quả trứng gà, một ít hạt giống thông thường, và một quần áo vá chằng vá đụp. Món đồ đắt đỏ, nhưng chính là thứ mang hy vọng sống sót cho mấy trong hang động.
"Toàn nhi, Uyển nương, Hạ Nhi, những thứ các con nhớ kỹ, cuộc sống hơn nhất định báo đáp cho họ."
Còn nữa, bà móc một xâu tiền đồng từ trong lòng, "Năm mươi văn là sáng nay đến nhà ngoại tổ phụ các con, Đại cữu cữu cho chúng . Những ân tình đều ghi tạc trong lòng."
Ba đều nghiêm túc gật đầu.
Bữa sáng Chu thị dùng cái nồi đất vỡ nấu một nồi cháo, bên trong cám gạo và rau dại, cho thêm một chút kê. Mấy ăn xong vẫn còn thèm thuồng, nhưng ai thêm.
Đại ca Vịnh Toàn dậy, "Hôm nay bà con hàng xóm tặng nhiều hạt giống rau quá, trồng chúng ở chân núi, đợi lớn lên cũng thể ăn kèm với cháo loãng."
Nói xong, cà nhắc bước ngoài.
Đợi Kiều Vịnh Toàn khỏi cửa, Chu thị kéo Kiều Uyển , cẩn thận : "Uyển nương, con cũng thấy , bốn chúng hiện tại đều dựa sự bố thí củnãi nãi con mới sống qua ngày, cho nên con đừng lén lút mang những lương thực đưa cho nhà họ Vân nữa ."
Kiều Uyển nghẹn lời, cảnh nàng lén lút mang lương thực về nhà cho Vân Chiêu Bạch hiện lên trong đầu.
là tạo nghiệt mà!
Kiều Uyển khổ góc hang động, "Nương, sẽ như nữa. Người đây Vân Chiêu Bạch lương nhân, nữ nhi giờ cũng thấy đúng như . Xin yên tâm, nữ nhi sẽ còn ôm ảo tưởng về nữa."
Chu thị thấy con gái thật lòng, im lặng vỗ vỗ vai nàng dọn dẹp hang động.
Không lâu , bà dặn dò Kiều Uyển nghỉ ngơi cho , dẫn theo Hạ Nhi khỏi cửa.
Trong sơn động chỉ còn Kiều Uyển.
Nàng gọi hệ thống một lúc, nửa ngày cũng thấy động tĩnh.
Xem là còn nữa .
Thôi, tương lai đói c.h.ế.t lạnh c.h.ế.t , tất cả đều dựa đôi tay của nàng.
Nàng chậm rãi xuống giường, một từ từ đến cửa hang động, thấy Đại ca ở xa xchang khó khăn đào đất, chốc chốc nhăn mặt ôm chân.
Chân thương nửa tháng nhỉ, từng xem lang trung cũng hề than vãn một tiếng, cả nhà đương nhiên cũng nghĩ , nhưng giờ xem vết thương ở chân của căn bản là hề khỏi.
Khụ khụ—
Cám gạo ăn sáng nay vẫn còn cổ họng khó chịu. Hơn nữa, dù là cám gạo, nó vẫn là nguồn cứu mạng quý giá của cả nhà, tiết kiệm mà ăn.
Nàng ăn thịt, ăn cám gạo nữa.
Tìm tiền, việc trở nên cấp bách.