Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:21:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Các ngươi bán là Ma da sảng chính tông ?"

 

"Nhà chính tông bằng nhà đối diện."

 

"Ma da sảng thì vốn dĩ cay, ăn quen thì đừng ăn chứ."

 

Kiều Quý Tú Lạc Hàm Chương mất mặt, vốn đang bực dọc trong lòng, ngờ cứ lải nhải ngừng, nàng nhịn mà đáp trả.

 

"Ngươi........., ăn ? Ma da sảng đối diện chỉ ngon, thái độ với khách còn lịch sự hòa nhã.........."

 

Câu khơi dậy cơn giận của Kiều Quý Tú, nàng lớn tiếng:

 

"Ngươi bớt lấy so sánh với tiện nhân đó , giảm hai văn tiền , ngươi còn gì nữa? Chê dở thì đừng ăn, cầu xin ngươi ăn ?"

 

Khách hàng đó ném túi Ma da sảng tay : "Thứ ch.ó má gì , học theo khuôn mẫu của khác mà , tính tình thì lớn. Mọi , nhà một chút cũng chính tông, ai mua thì đó chịu thiệt, thôi, chúng vẫn nên qua bên mua, nhà đó mới ngon."

 

Lại thị vội vàng kéo Kiều Quý Tú , giận dữ gầm nhẹ: "Ngươi đang cái gì ? Chúng kinh doanh, ngươi lớn tiếng như thế bán đồ? Ngươi xem kìa, bất lịch sự như ngươi."

 

"Nương, ai mới là con gái ruột của nương? Rõ ràng là nó chẳng gì hơn con. Cha và ca ca con đều đang sách ở thư viện, chẳng bao lâu nữa con sẽ là tiểu thư nhà quan. Nó chẳng gì cả, là gì cả, chỉ là một con ch.ó nhà đuổi ngoài mà thôi."

 

Kiều Quý Tú xong liền bỏ chạy.

 

Lại thị giữ nàng , nhưng khách hàng bên cạnh chắn mặt mụ : "Hoàn tiền, nhanh tiền."

 

Tiếng hét của mỗi vang vọng khắp khu chợ sớm. Lại thị thể khác , chỉ đành trả mấy chục văn tiền thu.

 

"Các vị, tiểu nữ nhà hiểu chuyện, hôm nay nó mới đầu bày sạp thôi, xin các vị. Thế , Ma da sảng của bán bảy văn một lạng, các vị nguôi giận ?"

 

Nam tử cãi với Kiều Quý Tú giơ tay lên, lớn tiếng : "Mọi , khuyên một câu, đừng mua đồ nhà . Có rẻ hơn nữa mà ngon cũng là phí tiền. Mọi cứ đến chỗ Kiều cô nương mà mua, đắt hơn một chút thì cũng đáng, tiền nào của nấy mà."

 

Câu dứt, hơn nửa chạy sang sạp Kiều Uyển.

 

Lại thị kéo một khách hàng nào, chỉ đành lắp bắp với Phương chưởng quầy: "Phương chưởng quầy, chuyện , chuyện là hiểu lầm thôi."

 

Phương chưởng quầy phất tay áo, thịt mỡ mặt run lên vì giận dữ. Suýt chút nữa mụ đàn bà lừa. Nụ giả tạo mặt biến mất: "Ngươi phương t.h.u.ố.c do ngươi nghiên cứu ?"

 

"Vâng... ạ."

 

Thấy mụ vẫn chịu từ bỏ, Phương chưởng quầy dùng một chiếc đũa gắp một miếng Ma da sảng vị cay nồng bỏ miệng, nhai vài cái phun : "Toàn là thứ vớ vẩn gì thế , cay đến thế?"

 

"Cay nồng thì chẳng là cay ?"

 

Phương chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ .

 

Chỉ còn Lại thị thẫn thờ ở ngã ba đường, rõ ràng là cùng một vị mà, đều gọi là Ma da sảng, gì khác biệt chứ?

 

Chưa đầy nửa khắc, sạp Kiều Uyển chật ních . Đến khi học sĩ Minh Nguyệt Thư viện tan học, Ma da sảng trong thùng của nàng nhanh chóng bán hết sạch. Trong khi đó, sạp của Lại thị suốt cả buổi sáng vẫn cãi vã với khách hàng. Khi Kiều Uyển dọn dẹp mộc thùng chuẩn rời , họ mới chỉ bán nửa thùng.

 

Bùi Thiên Hành thấy nàng dọn dẹp xong, chạy đến hỏi: "Ngươi bán hết ?"

 

Kiều Uyển gật đầu: "Ta sẽ đến ngày mốt, nếu ngươi mua, chỉ thể chờ đến ngày mốt thôi."

 

Nói xong, nàng vẫy tay về phía đối diện: "Hoặc là, hôm nay ngươi thể qua bên mua cũng ."

 

Bùi Thiên Hành hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ tiểu gia kén chọn đến thế ? Tiểu gia chỉ tin tưởng mỗi nhà ngươi, thật sự ngon tuyệt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-26.html.]

 

Hắn l.i.ế.m lớp dầu đỏ tay.

 

Kiều Uyển dám , chút ghét bỏ tiếp tục thu dọn mộc thùng.

 

"Này, Kiều cô nương, quen hôm nay. Việc các ngươi cãi vã liên quan gì đến , ngược thấy đúng là sách đến ngốc , chẳng hiểu phong tình gì cả. Đừng là ngươi, ngay cả đôi khi cũng nhịn mà châm chọc vài câu."

 

Lời đúng ý Kiều Uyển: "Một bộ dạng cao cao tại thượng, loại nỗi khổ của bách tính chứ."

 

Bùi Thiên Hành gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.

 

“Thôi , đó mặt ở đây, cũng gì nữa, đừng để gặp .”

 

Nàng chỉ là một tiểu dân, kẻ nào cũng thể chọc , về gặp mặt cứ tránh xa là .

 

Kiều Uyển xong, chuẩn thu dọn thùng hàng đến các tửu lầu lớn ở Thanh Châu xem xét. Vốn dĩ nàng còn tính để qua một thời gian nữa mới quảng bá Ma da sảng, nhưng hôm nay Vị Khách Lai Thực Phủ mua phương t.h.u.ố.c của nàng, ngày mai chắc chắn sẽ các nhà khác đến mua, nàng nhanh chóng phân phối Ma da sảng ngoài.

 

Bùi Thiên Hành nở nụ : “Kiều cô nương, hôm nay thấy tên béo mua phương t.h.u.ố.c của nàng, tại nàng bán?”

 

Kiều Uyển đáp: “Ngay từ đầu xem trọng , như hợp tác cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Thay vì tính toán lẫn , chi bằng ngay từ đầu dây dưa. Vả từng nghĩ đến việc bán phương thuốc, nhưng phương thức hợp tác mua bán thì nhiều.”

 

“Vậy chúng hợp tác thì ?”

 

Bùi Thiên Hành đột ngột mở lời.

 

Kiều Uyển thậm chí thèm ngước mắt lên: “Nếu đoán sai, ngươi hẳn là một võ tướng? Cũng hiểu chuyện ăn?”

 

“Không hiểu, nhưng thứ ngon, các đang ở nơi biên quan xa xôi đều thưởng thức.”

 

Bùi Thiên Hành khẽ ho vài tiếng, nghiêm nghị : “Phải , nàng là võ tướng?”

 

“Bí mật.” Kiều Uyển cũng nghiêm túc hơn đôi chút: “Ngươi của ăn thì cứ mua ít mà mang . Ta bán thứ cho Phương chưởng quỹ, cũng bán cho ngươi. Ta ngươi tiền, nhưng ngươi hiểu để kinh doanh. Thứ trong tay ngươi sớm muộn gì cũng hỏng thôi.”

 

“Ây da, cái gì đó, tiểu gia tuy là võ tướng, giỏi ăn là thật, nhưng tiểu gia quen ăn còn nhiều hơn ngươi đấy.”

 

Kiều Uyển lúc mới ngước mắt .

 

“Lời quả là lý, chúng chuyện ?”

 

Bùi Thiên Hành vài tiếng, nghĩ bụng cô nương trở mặt cũng quá nhanh .

 

Tuy nhiên, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương nhỏ, chỉ cần ưu thế quen nhiều ăn thôi là nàng chịu xuống nước .

 

“Được, chúng tìm một tửu lầu để bàn bạc kỹ lưỡng.”

 

Kiều Uyển ngoài: “Được thì , nhưng thời gian của nhiều, cỗ xe ngựa thuê, nhanh chóng trả .”

 

“Chuyện nhỏ thôi, nàng cứ trả xe ngựa cho , lát nữa sẽ sai đưa nàng về.”

 

Thế là, bọn họ bảo phu xe về đón Trịnh lang trung, bốn cùng đến một quán ăn ở Thanh Châu —Kiềm Lâu.

 

“Nơi vắng vẻ, yên tĩnh, thích hợp để chuyện.”

 

Bùi Thiên Hành chắp tay : “Ta tên là Bùi Thiên Hành, đến Thanh Châu mấy ngày, cũng sẽ ở bao lâu, dù nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bằng tìm việc gì đó mà . Ta xem xét một vòng thì chú ý đến Ma da sảng của cô nương, nghĩ đến thể phát minh một chiếc bẫy tinh xảo như , các phương diện khác tất nhiên cũng thể sai . Không bằng cô nương các mô hình hợp tác của nàng . Nàng yên tâm, tiền.”

 

 

Loading...