Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:20:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bị đuổi khỏi nhà

 

"Phì—, cái đồ chổi, thứ ăn nhiều ít, còn dám đòi chia gia tài?

 

Ngươi khắc c.h.ế.t con , khắc gãy chân cháu , dạy dỗ đứa con gái là thứ tai họa , đứa cháu gái cũng ngươi dạy dỗ nhỏ tuổi ăn trộm, chút tiền trong nhà đều là chúng tiết kiệm để cung cấp cho phụ tử Vọng Phúc thi khoa cử,

 

Nếu ngươi dám động đến tiền bạc và đất đai trong nhà, cản trở đại nhi và đại tôn tử của thi, cẩn thận lột da ngươi."

 

Giọng lão thái thái nhà họ Kiều khàn đặc, trong đêm đông tĩnh mịch càng thêm lạnh lẽo, cứng rắn.

 

Đại bá mẫu càng c.h.ử.i rủa những lời thô tục.

 

" thế, thứ tiện nhân, đồ rác rưởi lòng đen tối, thối nát còn kéo cả nhà thối theo, giả vờ hiền lành, bây giờ giả nữa ? Hôm nay thẳng ở đây, tiền một phân cũng , đất, cũng đừng hòng một sào."

 

Chu thị ôm mặt , nắm c.h.ặ.t t.a.y dùng sức đ.ấ.m xuống đất.

 

"Nương , định cho chúng con một con đường sống ? Con c.h.ế.t , nhưng Toàn ca và Uyển nương cũng là cháu nội, cháu gái của , thật sự nhẫn tâm bọn chúng c.h.ế.t ?"

 

"Nếu thật sự như , con dâu xuống suối vàng cũng ăn với Vọng Thọ (chồng Chu thị) thế nào, chi bằng bây giờ c.h.ế.t quách , tự xuống tạ tội với ."

 

Nghe Chu thị c.h.ế.t, sáu gian nhà gỗ mới tinh của lão trạch nhà họ Kiều là nơi thể diện bậc nhất trong thôn, nếu dính líu đến mạng thì chút nào.

 

Lão đại Kiều Vọng Phúc khẩy, vội vàng xoa dịu: "Tam , chúng cũng cho gì cả, còn trẻ tuổi, c.h.ế.t chóc gì, nếu c.h.ế.t mấy đứa nhỏ tam phòng ?"

 

Hắn nhanh chóng từ trong nhà , mang theo một tờ văn thư và nửa túi thóc.

 

Đại bá mẫu ngăn cản, nhưng kịp với hành động nhanh nhẹn của Kiều Vọng Phúc.

 

Thế là, mụ c.h.ử.i rủa càng thêm khó .

 

Kiều Vọng Phúc đặt túi thóc mặt bà, thâm trầm :

 

"Đệ , nhắc đến lão Tam, đại ca cũng giữ thể diện cho nó, cũng tiền bạc trong nhà quả thực eo hẹp, túi thóc là sự nhượng bộ của , còn gì hơn để cho nữa."

 

Một túi thóc mà chia nhà, tên tính toán thật tinh ranh!

 

Dựa một túi thóc để đổi lấy danh tiếng đây mà.

 

Quả nhiên hổ là Đồng sinh duy nhất trong thôn, yêu quý lông vũ của nhất.

 

Tỉnh mà!

 

Phải để nàng tỉnh giúp đỡ phụ nữ yếu đuối .

 

Kiều Uyển dốc hết sức lực, nhưng nàng vẫn như bóng đè, thể bất kỳ phản ứng thể cử động nào.

 

Hệ thống ?

 

Không xuyên ?

 

Kiều Uyển lẩm nhẩm nửa ngày, triệu hồi hệ thống, ngược tên đại bá thấy mềm định dùng đến cứng.

 

Lần còn vẻ hiền lành giả tạo đó nữa.

 

"Không ký đúng , thì sáng mai đưa Uyển nương đến chỗ Lý chính, nó xuất giá lén lút với nam nhân, ô danh nhà họ Kiều , để bảo gia phong, mở ao dìm lợn."

 

"Không—, ký, chúng , chúng ngay lập tức, đừng tổn thương Uyển nương của ."

 

Kiều Uyển gào thét trong lòng:

 

Đừng mà, bọn họ lừa đấy, cho bọn chúng một trăm cái gan cũng dám lớn chuyện .

 

Trải qua vài canh giờ linh hồn hòa hợp, Kiều Uyển nguyên chủ lầm đường lạc lối đều là do nhị nữ nhi Kiều Quý Tú của đại bá mẫu xúi giục.

 

Mục đích là bắt sai của tam phòng, nhờ đó đuổi bọn họ .

 

Chu thị lo sợ bọn họ thật sự giao con gái nên đành rơi nước mắt ký văn thư tự nguyện đoạn tuyệt quan hệ.

 

Sau tiếng cãi vã.

 

Tiếp theo là tiếng lách cách thu dọn đồ đạc, Kiều Uyển cảm nhận ai đó dùng sức nhéo nàng một cái thật mạnh.

 

Nàng cố gắng tỉnh dậy nhưng vẫn vô dụng.

 

Chỉ đành yên lặng chịu đựng bọn họ nhéo hết đến khác.

 

Hôm nay bọn họ bắt nạt một nhà nguyên chủ, cùng với cái tội nhéo nàng, Kiều Uyển ghi nhớ .

 

Đừng để cơ hội, nhất định sẽ đòi gấp mười, gấp trăm .

 

Một trận trời đất cuồng, gió lạnh thấu xương buốt giá.

 

"Cút, một lũ sống phí phạm lương thực." Đại bá mẫu phỉ nhổ một tiếng, "Nhớ kỹ các ngươi ký giấy đoạn , ăn mày thì cũng thật xa cho , xúi quẩy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-2.html.]

Kiều Uyển lạnh đến rùng .

 

Không cần cũng , nương và đại ca, cháu gái, cùng với nàng quét khỏi nhà.

 

Ngay đó nàng rơi một vòng tay ấm áp, nương nguyên chủ một tay ôm một đứa, "Phu quân, trời linh thiêng thì hãy xem, chúng tận tụy vì họ mà chịu đựng, , bọn họ ức h.i.ế.p nương góa con côi chúng như thế , bảo chúng sống đây, sống đây."

 

Kiều Uyển nguyên chủ, nhưng thấy giọng xé lòng vẫn cảm thấy mũi cay cay.

 

Kiều Vịnh Toàn ôm chặt lấy nàng, giọng trầm ấm vang lên:

 

"Nương, đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt thôi, bọn họ bao giờ coi chúng nhà , những năm nay mặc kệ nắng mưa, gió táp sấm sét đều ngoài việc, nếu chậm một bước, đại bá mẫu liền đ.á.n.h đập mắng chửi, đồ ăn gì thì càng phần của chúng , đối với nhà , bọn họ khác gì đối xử với súc vật nuôi trong chuồng chứ."

 

Nước mắt Chu thị rơi xuống.

 

Kiều Vịnh Toàn nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, chuyển hướng:

 

"Nương, đang hôn mê, nếu nhiễm lạnh thì , ở cửa thôn một cái hang đá, chúng cứ tạm đến đó qua đêm, đợi trời sáng tính tiếp."

 

Biến cố lớn như , Chu thị sớm luống cuống gì, giờ lời con trai cuối cùng cũng tìm chút trụ cột tinh thần.

 

"Toàn ca đúng, cứ tạm đến hang đá qua đêm, vài hôm nữa nương sẽ một chuyến về nhà ngoại xin chút đồ ăn, tóm sẽ để ba đứa con đói."

 

Hang đá ở cửa thôn, là nơi để thợ săn xuống núi trú mưa nghỉ ngơi, từ khi một dân vô tình ăn củ Quỷ đầu c.h.ế.t bên ngoài hang mấy năm thì còn ai dám đến nữa, lâu dần hang đá cũng bỏ hoang.

 

Bọn họ mang theo gì nhiều, ngoài túi thóc chia, chỉ chút quần áo mặc và một chiếc chăn bông, cùng với mấy cái nồi, bát sứt mẻ, đương nhiên thể là thu dọn hành lý .

 

Chu thị dọn dẹp đơn giản, dùng vài tấm ván tạm bợ thành một cái giường tạm.

 

Cẩn thận kéo Kiều Uyển đặt lên đó.

 

Chu thị sợ hãi.

 

"Nghe (c.h.ế.t vì ăn củ Quỷ đầu) ngã xuống cách cửa hang xa."

 

Kiều Vịnh Toàn an ủi, "Nương, chúng hại khác, sợ ma quỷ."

 

Nghe lời con trai , Chu thị hít sâu vài , "Nói đúng, chúng hại , sợ, đợi ngày mai thắp một nén hương, coi như cảm tạ cho chúng một nơi che mưa che nắng."

 

Kiều Uyển vẫn luôn cố gắng tỉnh , mãi đến nửa đêm nàng mới dồn chút sức lực để mở mắt.

 

Mắt qua, hang đá rách nát, bàn đá lộn xộn bày biện những vật dụng mang từ nhà họ Kiều, cùng với bốn trong nhà đang run rẩy vì lạnh, nàng dần dần chấp nhận sự thật kỳ lạ .

 

"Nước." Kiều Uyển thều thào một tiếng.

 

Chu thị thấy tiếng động, , cả nhà đều thấy tiếng động vội vàng nhào đến bên cạnh Kiều Uyển.

 

"Uyển nương."

 

"Tiểu ."

 

"Cô cô."

 

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ba , Kiều Uyển chỉ , lịch sự hỏi: "Có nước ?"

 

"Có, , , xem cái đầu óc của ." Chu thị đ.ấ.m đầu vài cái, rót một bát nước.

 

Kiều Uyển cái bát đen đúa thật sự uống, nhưng cổ họng khô khốc gần như bốc cháy, đành uống cạn một .

 

"Uyển nương, con đói ? Ta nấu cho con chút cháo kê."

 

Biết bọn họ chỉ chia một túi thóc, Kiều Uyển vốn định nhịn một chút, nhưng dày đói đến mức nóng rát, đành : "Đa tạ nương, đợi trời sáng con sẽ tìm đồ ăn."

 

"Con cứ nghỉ ngơi cho , những chuyện khác nương và đại ca lo."

 

Chu thị chỉ mấy chữ , liền đến cửa hang bận rộn, nấu một bát cháo kê.

 

Cả nhà chằm chằm, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng nuốt nước bọt.

 

Kiều Uyển chỉ uống vài ngụm, "Nương, cũng đến ăn ."

 

"Làm ? Con thương, ăn nhiều mới nhanh khỏe , ráng uống hết bát ."

 

Kiều Uyển đặt bát lên bàn, "Hạ Nhi, con cầm bát đến cho cha và bà nội uống một chút ?"

 

"Con bé , nương đói."

 

"Tiểu , tối nay đại ca ăn ."

 

"Cô cô, Hạ Nhi cũng ăn , một chút cũng đói."

 

Kiều Uyển , từ khi đại ca thương nửa tháng , nhà họ Kiều đuổi bọn họ , mỗi ngày đều họ c.h.ử.i mắng bóng gió, dần dà chỉ ăn một bữa hồ hồ, đói , rõ ràng là để dành hết cháo kê cho nàng.

 

"Nếu ăn, cũng ăn nữa."

 

 

Loading...