Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG THÀNH NHA HOÀN NHÓM LỬA - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-06-17 01:43:56
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Chiêu Cẩn khẽ cười một tiếng: “Ta cũng muốn nếm thử xem rượu này của ngươi mùi vị thế nào, có thể không?”

Tạ Tiểu An có thể nói không sao? Đương nhiên là không thể, bèn nói: “Đây là vinh hạnh của nô tỳ, chỉ sợ rượu này không ngon, Thế tử gia uống không quen.”

Lục Chiêu Cẩn lại không để ý: “Không sao, nếu rượu này không ngon, ta sẽ tặng ngươi một vò rượu ngon khác.”

Tạ Tiểu An lúc này mới thật sự vui vẻ, cười nói: “Vậy nô tỳ xin tạ ơn Thế tử gia trước.”

Lục Chiêu Cẩn nhìn nụ cười của nàng, tâm thần có chút xao động thoáng quá, sau đó cũng không nghĩ nhiều, nói: “Đi thôi.”

Tạ Tiểu An bước sau theo Lục Chiêu Cẩn trở về Thính Tùng Viện. Khi hai người trở lại Thính Tùng Viện, Trương ma ma và Thu Nguyệt cùng đám hạ nhân đã ra đón. Mọi người chỉ thấy Thế tử gia vừa đi vào trong vừa tùy ý nói: “Sau này Tạ Tiểu An là nha hoàn nhị đẳng trong viện, ma ma cứ sắp xếp đi.”

Không chỉ người trong viện kinh ngạc, ngay cả Tạ Tiểu An cũng bất ngờ không kịp phòng bị. Cũng chỉ có Trương ma ma vẫn bình tĩnh đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”

Sau đó lại thấy Thế tử gia ra lệnh cho Thu Nguyệt: “Chuẩn bị vài món nhắm rượu, mang hai chén rượu lại đây.”

Thu Nguyệt cũng lĩnh mệnh lui ra, chỉ là trước khi lui ra còn tò mò nhìn Tạ Tiểu An một cái.

Tạ Tiểu An đang chuẩn bị tạ ơn thì thấy Lục Chiêu Cẩn quay đầu lại nói với nàng: “Ngươi theo ta.”

Tạ Tiểu An bèn theo Lục Chiêu Cẩn vào trong. Trước đó nàng đã nghĩ thông suốt, thăng nàng làm nha hoàn nhị đẳng chắc vẫn là vì chuyện cứu Lục Tường.

Đợi Lục Chiêu Cẩn ngồi xuống, Tạ Tiểu An liền quy củ hành lễ tạ ơn: “Nô tỳ đa tạ Thế tử gia đề bạt, sau này nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Mấy ngày nay nàng đã sớm nắm rõ cơ cấu nhân sự của Thính Tùng Viện. Bốn nha hoàn tam đẳng cộng thêm mấy ma ma tạp dịch làm việc quét dọn và các việc nặng khác. Còn nha hoàn nhị đẳng có ba người, phụ trách đi lấy đồ ăn và trông coi bếp nhỏ của Thính Tùng Viện.

Nha hoàn nhất đẳng có ba người, phụ trách hầu hạ bên người Thế tử. Hôm nay chỉ có Thu Nguyệt, Phù Dung ở đây, còn một vị là Thược Dược, hôm nay về nhà thăm người thân, mẫu thân nàng ta là ma ma bên cạnh Quốc Công phu nhân cho nên mới được đặc cách này. Sau đó là quản sự – Trương ma ma, tiểu tư A Văn, A Hạo hầu hạ ở thư phòng bên ngoài.

Lục Chiêu Cẩn đưa tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, bưng chén trà lên uống một ngụm. Thấy nàng vẫn còn xách đồ, bèn đặt chén trà xuống, nói với nàng: “Đồ đạc cứ đặt trên bàn đi.”

Tạ Tiểu An đáp: “Vâng.” Rồi đặt bầu rượu lên bàn, nhìn con gà quay trong tay, nói với Lục Chiêu Cẩn: “Thế tử gia nếu không chê, nô tỳ đi hâm nóng gà quay một chút, dùng với rượu có lẽ sẽ thêm hương vị.”

Lục Chiêu Cẩn nói: “Đưa cho Phù Dung là được.”

Phù Dung đứng bên cạnh tươi cười tiến lên nhận lấy con gà quay rồi mang vào bếp nhỏ hâm nóng.

Tạ Tiểu An cũng lặng lẽ chờ đợi vị Thế tử gia này lên tiếng, không biết hắn còn có dặn dò gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-nha-hoan-nhom-lua/chuong-14.html.]

Lục Chiêu Cẩn quả thực có dặn dò: “Có biết pha trà không?”

Tạ Tiểu An hiểu rồi, đây là đang thử thách năng lực của mình đây mà. Nói đến pha trà, nàng chỉ thỉnh thoảng pha trà đạo vài lần, nhưng lúc này đành phải cứng rắn nói: “Nô tỳ chỉ tình cờ nhìn thấy người khác pha trà, tự mình mày mò vài lần, e là không lọt được vào mắt xanh của Thế tử.”

(Pha trà đạo là cách pha trà mang đậm tính nghệ thuật, văn hóa và nghi lễ, không chỉ đơn thuần là “pha trà để uống”. Đây là một phần của văn hóa truyền thống, đặc biệt phổ biến ở các nước như Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.)

Lục Chiêu Cẩn không tỏ ý kiến: “Pha một ấm thử xem.” Tạ Tiểu An: “Vâng.”

Bộ ấm trà đặt ở bên cửa sổ. Tạ Tiểu An trước tiên dùng xà phòng thơm rửa tay thật kỹ, sau đó ngồi xuống xem xét, bộ ấm trà tinh xảo tao nhã, có vài món nàng còn không nhận ra, đành phải chọn những món mình biết để dùng.

Hít một hơi thật sâu, Tạ Tiểu An cố gắng để động tác của mình trông tự nhiên hơn.

Nàng trước tiên tráng qua bộ ấm trà, sau đó bắt đầu rửa trà, rồi mới bắt đầu pha. Toàn bộ quá trình động tác không thể gọi là mây trôi nước chảy nhưng Lục Chiêu Cẩn nhìn nàng lại thấy một vẻ điềm đạm dịu dàng riêng biệt. Ánh nắng chiếu lên người nàng, cả người toát lên một vẻ ấm áp mờ ảo.

 

Tạ Tiểu An tự nhủ mình đã cố gắng hết sức, cũng biết rõ chút tài mọn pha trà này của mình trước mặt các bậc quyền quý cao sang thời cổ đại này quả thực là thô vụng không chịu nổi.

Pha xong, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp, nàng đứng dậy dâng trà cho Lục Chiêu Cẩn: “Thế tử gia, mời dùng trà.”

Lục Chiêu Cẩn xem hết toàn bộ quá trình pha trà của nàng, kỹ thuật pha trà quả thực không ổn. Đợi Tạ Tiểu An dâng trà cho hắn, hắn chỉ cụp mắt uống một ngụm rồi đặt xuống, nói: “Quả thực cần phải cải thiện.”

Tạ Tiểu An biết hắn nói thật, ngoan ngoãn đáp: “Thế tử gia nói phải.”

Lục Chiêu Cẩn: “Lát nữa đi tìm Trương ma ma, bảo bà ấy sắp xếp người dạy ngươi.”

Tạ Tiểu An nghe vậy thì vui mừng thực sự, dù sao cũng có thể học được một kỹ năng cũng là điều tốt. Nhất thời quên mất mình đang ở thời cổ đại, vui vẻ như lúc được thăng chức ở hiện đại, cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn Thế tử gia, ta nhất định sẽ chăm chỉ học, đảm bảo không lười biếng!”

Lục Chiêu Cẩn thoáng khựng lại, lặng lẽ dời mắt đi, nhưng trong đầu lại bất giác hiện lên gương mặt rạng rỡ của Tạ Tiểu An cùng với đôi mắt trong veo sáng ngời ánh lên ý cười. Hắn nhắm mắt lại, ép mình nghĩ đến công việc để chuyển sự chú ý.

Mà Tạ Tiểu An thấy vẻ mặt hơi lạnh lùng của Lục Chiêu Cẩn thì ngẩn ra một chút, lập tức phản ứng lại. Nàng vừa rồi nhất thời không để ý, quên xưng “nô tỳ”, vội khom người hành lễ cáo tội: “Xin Thế tử gia thứ tội, nô tỳ quá vui mừng, nhất thời quên mất quy củ.”

Lục Chiêu Cẩn không để ý điều này, khóe môi khẽ nhếch: “Không sao, hầu hạ bên cạnh ta không cần quá câu nệ.”

Tạ Tiểu An thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Vâng, đa tạ Thế tử gia, nô tỳ biết rồi.”

Loading...