Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:09:49
Lượt xem: 28
Tiền Võ đang ngồi trên ghế viết tờ đơn lấy hàng không khỏi tò mò liếc nhìn anh.
Tần Quế Hào có bề ngoài to khỏe, tính cách lỗ mãng, sức lực cũng mạnh, chuyên chở gạch ngói lấy thù lao cho những biên lai khống, trong lò nung này không ai là không biết hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây là một tên côn đồ vô lại có quan hệ có cửa sau, đương nhiên Tiền Võ cũng không đắc tội với ai, dù sao anh ta phát cho ai cũng như nhau, trong xưởng chỉ có chừng này hàng thôi, cũng đã thu tiền từ lâu rồi, không lỗ chút nào. Đương nhiên anh ta sẽ không ra mặt vì những người xếp hàng chờ lấy hàng kia, anh ta chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi.
Ban đầu những người không phục Tần Quế Hào đều được răn đe rồi. Hiện tại những ai biết hắn, thấy hắn thì sẽ lùi về sau và nhường cho hắn vị trí số một, thậm chí có người còn nghiến răng bỏ ra ít lương thực để hắn lấy hàng giúp.
Xem ra tên thanh niên này không quen biết Tần Quế Hào.
Tiền Võ đang suy nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng cố ý chậm hơn, anh ta không đi lấy biên lai của Chu Minh Dũ.
Cứ như thế, Chu Minh Dũ bị Tần Quế Hào giữ lại, hắn đòi lấy cho bằng được ba trăm ngói bò.
Đương nhiên là Chu Minh Dũ không chịu.
Anh nhìn Tần Quế Hào, rồi lại nhìn những người đi cùng Tần Quế Hào, anh lớn giọng: “Các người ỷ đông hay sao? Còn cậy vào sức lực mạnh ức h.i.ế.p người khác ư?”
Tần Quế Hào dương dương tự đắc chọc ngón tay vào anh: “Thằng nhãi! Tao muốn ức h.i.ế.p mày đấy thì sao? Mày đi kiện đi, tao xem ai thèm đếm xỉa đến mày. Tao nói cho mày biết, hiện tại là thế giới của dân làm mướn nghèo khổ, dân đọc sách nghèo hèn mới bị giẫm chết. Mày chỉ là thằng nhãi đầu chỏm thôi, muốn làm gì?”
Chu Minh Dũ nhíu mày: “Hành vi chiếm lĩnh thị trường như anh được coi là phần tử xấu, đả đảo “Địa phú phản hoại”, anh cũng nằm trong số đó. Anh chính là kẻ phá hoại…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-95.html.]
“Phụt! Phá hoại cái con khỉ, hiện tại người cần chấn chỉnh tác phong chính là cán bộ, người cần phê phán đấu tranh chính là địa chủ, dân đọc sách và mấy ông lớn. Tám đời nhà tao là dân làm mướn nghèo khổ, ai dám đấu với tao?”
Chu Minh Dũ trừng mắt nói: “Vẫn phải nói cho anh biết, tôi là đội trưởng dân binh, chuyên xử lý những phần tử xấu như anh, tôi sẽ bắt anh đến huyện để làm kẻ xấu điển hình.”
Anh dung trái tay siết chặt cổ tay Tần Quế Hào: “Đi thôi! Chúng ta đi so tài. Để tôi xem tám đời dân làm mướn nghèo khổ nhà anh ăn cái gì mà to khỏe như thế, làm thế nào mà lại có thịt hơn cả địa chủ.”
Tần Quế Hào bị anh bấm vào huyệt nội quan, cánh tay của hắn lập tức trở nên mỏi nhừ và yếu đi, hắn không kìm được “ui da” một tiếng.
Hắn có sức lực mạnh như vậy là do có ngoại hình to khỏe, đương nhiên không thể so bì được với người trông có vẻ không có gì đặc biệt nhưng lại rất mạnh khỏe như Chu Minh Dũ.
Mạc Như thấy Chu Minh Dũ muốn đánh nhau, cô vội tìm chỗ trốn và cổ vũ anh, Chu Minh Dũ dùng một chân đạp Trương Kim Lạc ngã lăn bò đến mức không gượng dậy nổi. Tuy chân không bị gãy nhưng cũng phải nằm trên giường đất mấy ngày. Hơn nữa, thế hệ của bọn họ, khi còn nhỏ ba mẹ cũng đăng ký học lớp này lớp kia, cầm kỳ thi họa, đánh bóng, luyện taekwondo. Cho dù có phải là đã học sai hay không, nhưng dù sao cũng có rất nhiều đứa trẻ học taekwondo.
Cô cũng học mấy năm, chỉ là chưa từng dùng đến, nhưng Chu Minh Dũ thì khác. Anh ấy từng tham gia trận đấu taekwondo dành cho thanh niên và giành được giải thưởng, sau đó tham gia một câu lạc bộ thể dục có các môn như: Vật lộn, đánh bốc, và taekwondo… Cô cũng đi theo chơi một thời gian, tham gia nhóm đạp xe nhưng kiên trì chưa đến một tuần… Lại chuyển sang chạy bộ… Cuối cùng là tập yoga…
“Có giỏi thì buông ra.” Tần Quế Hào bị bấm đến mức nửa người bị đau nhức và không còn chút sức lực nào.
Chu Minh Dũ buông hắn ra, vận động một chút cổ tay của mình: “Chúng ta hãy nói với nhau trước, là một mình anh hay cả nhóm người các anh đều là phần tử xấu?”
Tần Quế Hào và những người khác vội xua tay, cười nói: “Chúng tôi là người đàng hoàng, tuyệt đối không phải là phần tử xấu.”
Tần Gia Lĩnh và Tần Quế Hào bọn họ đều là dân thường giúp người khác chở gạch, đâu dám gây sự, huống hồ nhìn thấy Chu Minh Dũ không phải là người đơn giản, nếu anh ấy thật sự là đội trưởng dân binh thì sao.
Đương nhiên, Tần Quế Hào cũng không phải là loại ác bá gì, hiện tại không có kiểu ác bá đất đai, chỉ là hắn ta có sức lực mạnh đến đây dùng sức chở gạch thôi. Thời gian đầu bực bội vì không chở được gạch, lâu dần nghĩ ra cách nhưng cũng không phải là giải pháp, người không muốn gây chuyện đều bị hắn dọa cho hoảng sợ, người thật sự lợi hại thì hắn cân nhắc không kiếm chuyện.