Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 939
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:18:42
Lượt xem: 21
Công việc chăn nuôi gia súc, thì trong đội cũng cần khảo sát, không phải ai cũng có thể làm được.
Yêu cầu là người phải siêng năng, trong nhà có chuồng gia súc chuyên dụng, tốt nhất là có kinh nghiệm nuôi dưỡng, những người lười biếng, chỉ nghĩ là ăn bớt thức ăn gia súc, thì chắc chắn sẽ không có được cơ hội.
Nhà ông cụ Chu được chia con trâu Đại Hắc kia, nhà đội trưởng thì nuôi con trâu Đại Hoàng, những con khác thì đều được chia ra.
Chăn nuôi gia súc có điểm công tác, cũng được lãnh cỏ khô và thức ăn nuôi cho gia súc, tích phân được thì cho đội sản xuất cũng có điểm công tác, vậy nên thật sự đây là một công việc rất tốt.
Ông cụ Chu từ nhỏ đến lớn đều hầu hạ gia súc, bây giờ chia được con trâu Đại Hắc, ông ta cũng rất vui mừng, không những không cho người nhà cắt bớt thức ăn của Đại Hắc, còn tìm cách khiến cho nó ăn no uống ngon.
Điều này khiến cho Trương Thúy Hoa và Hà Quế Lan cứ than thở, “Bà nói tôi gả qua đây còn chưa hầu hạ ba mẹ chồng, bây giờ thì được lắm, còn khó hầu hạ hơn ba mẹ chồng nữa, bà chưa thấy cái dáng vẻ kia của ông ấy đâu.”
Hà Quế Lan cười nói, “Đó là phúc phần của Đại Hắc, người nuôi dưỡng ở trong đội có tỉ mỉ đến chừng nào, cũng không lo được nhiều gia súc như vậy, nói chi đâu xa nhà ăn chúng ta không phải vậy sao, nhiều người như vậy ăn cơm chung một nồi, làm sao mà làm tỉ mỉ như thế được? Bây giờ chia ra rồi… cũng tốt, cũng có thể chăm sóc một chút người già con nít và sản phụ.
Trương Thúy Hoa cũng biết bà ta hơi không nỡ giải tán nhà ăn, không nói điều gì khác, nội việc mài nghiền là đã khiến nhiều người không chịu nổi rồi.
Ban đầu nhà ăn có mở, Chu Thành Chí sắp xếp người luân phiên mài nghiền, còn có lừa để dùng, thì cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Bây giờ lương thực chia về mỗi nhà, mài nghiền chính là việc của từng nhà, lao động khỏe thì phải ra ruộng, trong đội chỉ có hai con lừa, mỗi nhà cũng không luân phiên dùng được, nên việc mài nghiền sẽ trở thành công việc của phụ nữ và trẻ nhỏ.
Máy mài to của nhà Trần Ái Nguyệt thì phụ nữ không đẩy nổi, máy mài nhỏ mài yến mạch thì còn được, mài cao lương, đậu, ngô thì sẽ mệt chết, đặc biệt là mài lần đầu tiên, đẩy tới mức thực sự là không còn gì luyến tiếc với cuộc đời nữa. Nên bọn họ chỉ có thể nghiền thành những mảnh vụn trên máy nghiền trước, sau đó rồi đem lên máy mài mài cho mịn một chút.
Hai năm rồi không mài nghiền, các thành viên cũng không quen được, đều nói là sau khi giải tán nhà ăn mài nghiền thật sự là c.h.ế.t người.
Nhà Trương Thúy Hoa cũng vậy, những người khác phải đi xuống ruộng, Chu Minh Dũ còn phải đến xưởng gạch men.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-939.html.]
Anh ấy đang đưa người mở rộng xưởng gạch men, nâng cao sản lượng để thỏa mãn nhu cầu càng ngày càng lớn. Dù gì gạch men của xưởng gạch men nhà mình kéo về để xây mái ngói trước, cũng không thể không quan tâm người khác.
Mạc Như không cần đi theo bọn họ xuống ruộng, bắt sâu đối với cô ấy mà nói lại rất nhẹ nhàng, cô bèn nhận việc mài nghiền với Đinh Lan Anh.
Lần nào Đinh Lan Anh cũng tranh mài nghiền, kêu Mạc Như phụ trách quét dọn, lọc bột mì, nhìn thấy chị ta mệt mỏi như vậy, Mạc Như cũng không nhẫn tâm, bèn thay phiên nhau làm với chị ta.
Lúc mới đầu thì không cảm thấy gì, sau khi quay hơn mười vòng, thì cả người không những chóng mặt nhức đầu, mà còn đau nhức toàn thân.Hai người luân phiên thì cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì được khoảng ba tiếng đồng hồ, mài được khoảng bốn mươi cân.
Đinh Lan Anh lại sợ cô ấy mệt, đây là lao động tiêu biểu bảo bối đó, nếu như mệt rồi, thì là sự tổn thất của cả huyện, ai mà đền được chứ!
Bông gòn vào mùa thu còn trông chờ vào lao động tiêu biểu, không có Mạc Như, mỗi năm làm gì chia được vài cân bông gòn về nhà may quần áo may chăn bông chứ.
Mạc Như bèn suy nghĩ làm sao mới có thể khiến cho việc mài nghiền dễ chịu hơn.
Công xã Hồng Kỳ hết điện rồi, đừng hòng nghĩ đến dùng điện nữa, không biết có thể mua được động cơ máy dầu không nhỉ?
Buổi tối sau khi cả nhà rửa mặt xong nằm ở trên giường, Mạc Như tựa vào lòng Chu Minh Dũ, Chu Thất Thất nằm ở trên bụng Chu Minh Dũ, mắt nhắm mắt mở, Tiểu Bát một mình ở bên cạnh ngủ ngon lắm.
“Anh út năm à, anh nói là nếu như chúng ta muốn mua động cơ máy dầu, thì đội trưởng có thể đồng ý hay không?”
Nếu như có một động cơ máy dầu đến lúc đó tưới ruộng, mài nghiền, thậm chí còn có thể tự phát điện được.
Chu Minh Dũ một tay vỗ nhẹ con gái đi ngủ, một tay sờ vào tóc vợ mình mới vừa nuôi dài ra, mềm mại sờ đã tay lắm, anh ấy nói: “Vài năm nữa thì chắc là được, bây giờ… cũng hơi khó.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng không phải là trong đội không có tiền, không phải là Chu Thành Chí không nỡ, nhưng mà làm động có máy dầu không mua được, thứ này không giống với xe đạp và máy may, những chỉ tiêu máy móc đều nằm ở công xưởng, còn chưa phân chia cho đội sản xuất.