Mạc Như liền kéo nhẹ Chu Minh Dũ, nhân viên kỹ thuật .
Chu Minh Dũ hiểu ý, bọn họ nghĩ biện pháp lôi kéo nhân viên kỹ thuật một chút, tuy rằng là cán bộ, nhưng nắm giữ liệu.
Kế tiếp, Chủ tịch xã Tống chuyện khiến sân lập tức nổ tung.
Bởi vì ông : "Chúng cùng sản xuất, cùng ăn, đất phân phối đều trồng tập thể, heo cũng nuôi tập thể, cơm ăn tập thể, như chúng mới thể tiết kiệm nhanh chóng và hiệu quả hơn..."
"Cái gì? Thu hồi đất phân phối?”
"Không có đất phân phối chúng ăn cái gì?"
Nhất là những trong Đội ba Đội bốn, trực tiếp bùng nổ, trong đội bọn họ lao động tích cực, các nhà đều dựa một mẫu đất phân phối sống qua ngày.
Nếu bọn họ lấy , thì năm nay bọn họ sẽ phải chịu đói!
"Không cho nuôi heo? Không nuôi heo gì phân, bón phân nhiều hơn ? Không phân thì đất phì nhiêu được?”
Mạc Như nhỏ giọng : "Không khuyến khích nuôi nhiều heo ?" Cô nhớ rõ khi đó Chu Minh Dũ khuyến khích nuôi heo, nhưng yêu cầu bán cho điểm thu mua heo tập thể, cho phép tự g.i.ế.c heo, bây giờ còn cho nuôi?
Chu Minh Dũ : "Chính sách lớn là để nuôi dưỡng, cán bộ địa phương tự hiểu lung tung." Chủ tịch xã Tống hiển nhiên cuồng nhiệt với cộng sản, bước chân chủ nghĩa cộng sản.
Tuy nhiên cũng đến thức ăn của mọi nhà, nhà nào cũng lương thực dư thừa, lấy cái gì nuôi heo? Chỉ rau dại và cỏ xanh thì heo nhiều thịt, một năm cho ăn nhưng nặng đến tám mươi cân, đến một trăm ba mươi cân điểm thu mua căn bản lấy, tự nhiên cũng nuôi nữa.
Từ góc của hai đến từ tương lai Mạc Như và Chu Minh Dũ, hiện tại mỗi một bước của những đều là nhảy xuống hố, nhưng bọn họ nào cũng vô cùng cuồng nhiệt cho phép dị nghị, cho phép phản đối ý kiến, nếu ai phản đối chính là phái chủ trương theo con đường tư bản chủ nghĩa, chống đối phá hỏng việc làm giàu cho đất nước, sẽ phê phán.
Cho nên, ai năng lực ngăn cơn sóng dữ.
Cô căn bản nghĩ tới đổi thời đại , thật sự nguyện vọng to lớn như , cũng dám . Bởi vì đây là một thời đại lấy tri thức và năng lực tiêu chuẩn, xu thế tất yếu, phần tử trí thức và cường quốc xuất đầu là an nhất, huống chi cô và Chu Minh Dũ đều giỏi làm mấy việc vận động.
Cô chỉ mong cả nhà ở thời đại như cũng thể bình an, ấm no, sẽ c.h.ế.t đói, sẽ lôi cuộc họp phê bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-86.html.]
"Đồng chí Chủ tịch xã, đất phân phối hiện tại vẫn còn lương thực, đợi thu hết lương thực mới giao đất cho tập thể đúng ." Chu Minh Dũ hỏi những nông dân ồn ào nhưng hiểu rõ .
Chủ tịch xã Tống đầu một cái, : "Vị tiểu đồng chí , cậu còn hiểu tinh thần của văn kiện , nếu cùng sản xuất thì bao gồm cả đất đai và trái cây lao động, lương thực đương nhiên cũng cùng sản xuất.”
Mẹ kiếp! Mạc Như sợ ngây , đây là ăn chung nồi ? Mở nhà ăn nông thôn lớn ?
Cô toát mồ hôi lạnh, hiện tại lương thực của cô còn đủ, vốn dự định thu hoạch lương thực mùa thu xong tiếp tục cất trữ.
Chu Minh Dũ nắm tay cô, ý bảo cô cần lo lắng: "Hôm nay truyền đạt tinh thần văn kiện, thực hiện vẫn là xem ý kiến của đội trưởng. Như thế nào cũng mất hai tháng.”
Khi đó đậu nành cơ bản đã thu hoạch xong.
Nghe lương thực cũng cùng sản xuất, tất cả đều hoảng hốt, nhao nhao đủ kiểu.
“Yên lặng!” Trương Căn Phát lớn tiếng hô: "Nhao nhao ầm ĩ cái gì, mấy như là gì? Biểu tình với lãnh đạo ?”
Ông vẫy tay một cái, chủ nhiệm trị bảo Trương Đức Phát liền dẫn theo mấy dân quân trong xã xông tới, đập s.ú.n.g rầm rầm, mọi người sợ tới mức tất cả đều nhất thời im như hến.
Tên khốn kiếp Trương Căn Phát cái khác làm trò, nhưng bạo lực vô cùng lành nghề.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông tư thế, nếu hôm nay nếu ai dám phản đối Chủ tịch xã Tống, ông liền cầm s.ú.n.g bắn chết đó.
Ông đắc ý nhìn qua Chu Thành Chí và Chu Thành Nhân, đầu cười tranh công với Chủ tịch xã Tống.
Bí thư Tương trầm mặt xuống: "Đội trưởng Trương, thật là uy phong, đều là người dân ủng hộ Đảng, ông làm gì vậy?”
...
...
Sắc mặt Chủ tịch xã Tống đổi lập tức, nháy mắt với Trương Căn Phát, Trương Căn Phát liên tục gật đầu: "Vâng, ." Ông xua tay bảo đám Trương Đức Phát lui .
Bí thư Tương với Chủ tịch xã Tống: "Nhiệm vụ của chúng gian khổ, bên tuyên truyền xong còn Miếu Tướng Quân, thôi.”