Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 785
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:05:58
Lượt xem: 11
Thực ra, không ai hiểu rõ về tình hình trên các cánh đồng hơn ông ấy, gia đình ông ấy xuất thân là bần nông, mấy đời làm ruộng. Ông ấy biết rất rõ thời tiết địa phương như thế nào, độ ẩm của đất như thế nào và thu hoạch ra sao.
Chỉ một ít ruộng này, sâu bọ hoành hành, phân bón khan hiếm, hạt giống không tốt. Cho dù người nông dân xưa có cần mẫn, chăm sóc ruộng đất như người cha có một đứa con trai duy nhất, sản lượng khoảng một trăm cân một mẫu thì chính là một trăm cân, không thể biến thành một vạn cân được.
Có rất nhiều người mặc kệ chuyện này, nhất là Tống Tử Kiệt vẫn luôn học hành, chưa bao giờ làm ruộng, cho dù anh em trong gia đình ông ấy có làm ruộng thì ông ấy cũng dường như không nghe không hỏi, không biết gì cả, tất cả đều nói mò.
Chỉ cần bên trên thổi cơn gió nào thì ông ấy lập tức cho mưa sao băng thế đó, tuyệt đối sẽ không điều chỉnh tùy theo tình hình địa phương.
Không thể không nộp thuế lương thực, đây là mệnh lệnh của bên trên, một chính phủ muốn vận hành thì phải đảm bảo được lương thực.
Lương thực mỗi năm đều có sự phân chia, lương thực dự trữ, xuất khẩu phần lương thực, lương thực cung ứng quân đội, lương thực cung ứng thành phố, lương thực khẩn, lương thực cứ nạn, mỗi một thứ đều không thể thiếu.
Còn những lương thực này đều phải thông qua nông dân cày ruộng, thu hoạch từ trong tay nông dân.
Nếu nông dân không nộp thì những dây xích này sẽ đứt, không ngậm miệng được thì sẽ gặp rắc rối.
Ở phía nam có sản lượng cao, một người nông dân có thể có năm trăm cân khẩu phần lương thực, nhưng sản lượng hoa màu ở phía bắc thấp, khẩu phần lương thực hợp theo luật định hàng năm cho mỗi nông dân là ba trăm sáu mươi cân. Cũng may có trợ cấp như khoai lang gì đó, năm sáu cân khoai lang có thể bằng một cân khẩu phần lương thực, không đến mức c.h.ế.t đói, không ăn mì cũng không sao, mọi người đã quen ăn thức ăn thô rồi.
Nhưng hiện tại không có thì làm sao nộp?
Không bột đố gột nên hồ.
Những người nông dân không có tầm mắt và lề lối, bọn họ chỉ biết lúc nào thì cày ruộng, đến lúc nào thì thu hoạch.
Nhưng bắt đầu từ vài năm trước, cho dù trồng cây gì thì cũng do bên trên quyết định.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thỉnh thoảng huyện ủy hoặc công xã cử đến cán bộ chưa từng làm ruộng, chỉ huy lung tung, còn bảo huyện Cao Tiến trồng lúa nước, nói rằng lúa nước có sản lượng cao, sản lượng ít nhất ngàn cân một mẫu.
Nhưng địa phương hạn hán mười năm thì lấy đâu ra nước để trồng lúa nước?
Lại nói chuyện cho trồng t.h.u.ố.c lá sợi, ớt, khoai tây, nhưng không phù hợp với tình hình đất đai địa phương, cuối cùng cũng chỉ có một vùng đất nhỏ thích hợp trồng t.h.u.ố.c lá hoặc ớt, khoai tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-785.html.]
Năm đó có một số cán bộ từ bắc vào nam, vì không hiểu tình hình phía nam, chỉ biết phía bắc dựa vào khoai lang để cứu đói, nên cũng yêu cầu vùng Giang Nam mở rộng mạnh mẽ việc trồng khoai lang.
Nếu có gạo và bột mì thì ai thèm ăn khoai lang, đối với họ thì đây là thức ăn gia súc cho lợn ăn còn chê thô đấy.
Vì chuyện này mà làm trò cười rất nhiều.
......
Chu Minh Dũ và Mạc Như cùng đi đến công xã, đi tìm Lâm Thư thăm dò trước, kết quả không nhìn thấy Lâm Thư mà lại thấy Trương Căn Phát, ông ta đang đứng đó hút thuốc và trò chuyện với hai cán bộ.
Trong đó có một người là Thôi Phát Trung, người còn lại dù không quen biết nhưng cũng thấy quen mặt.
Trương Căn Phát: “Hai ông anh đúng là có bảnh lĩnh và quyết đoán, thằng em đây không thể không phục.”
Giả Tồn Phóng với bộ dạng ông nghe tôi nói bảm đảm ông được ăn ngon uống đã trấn áp đám chân bùn kia: “Nếu ông mềm yếu thì những tên chân bùn lại cứng rắn, ông phải kiên quyết với bọn chúng, bất cứ lúc nào cũng không được thả lỏng. Nhất định phải bồi dưỡng người của mình, chỉ có con trai, cháu trai và anh em của mình mới giúp đỡ mình, còn những tên chân bùn kia chỉ muốn đoạt quyền mà thôi.”
Mạc Như bĩu môi, ông coi ông là hoàng đế có ngai vàng kế thừa à, còn đoạt quyền.
Cô cố ý nói với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, ban ngày ban mặt ở đâu ra con quạ,cứ rì rầm rì rầm thật khó nghe.”
Giọng nói của Giả Tồn Phóng hơi giống giọng vịt đực, lại thích hắng giọng nói chuyện nên nghe rất to.
Chu Minh Dũ cười: “Đây là một con quạ giả, có thể là con kên kên hóa thành.”
Vài người bên kia nghe thấy, Thôi Phát Trung hút mạnh một hơi t.h.u.ố.c lá rồi liếc nhìn hai người, hừm một tiếng.
Trương Căn Phát cảm thấy mất mặt, ông ta luôn cho rằng cả hai đang mỉa mai vì ông ta bị hói.
Giả Tồn Phóng lại cho rằng hai người này đang chửi chó mắng mèo, mắng mình là con quạ, ông ta giận dữ nói: “Hai người là ai, sao lại tùy tiện ra vào công xã?”
Ông ta gặp qua không chỉ một lần, tất nhiên là biết hai chiến sĩ thi đua Chu Minh Dũ và Mạc Như. Lúc này lại giả vờ không biết, muốn làm cho cả hai thấy nhục nhã.