Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 783
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:05:17
Lượt xem: 25
Bí thư đại đội Giả Gia Câu quát mắng: “Các người đây là có thái độ gì, đất nước gặp nạn, mọi người dân đều có trách nhiệm. Nếu các người đã là cán bộ thì nên phát huy vai trò của người dẫn đầu, hơn nữa, nộp thuế lương thực là nghĩa vụ vẻ vang của nông dân nên cần phải nộp.”
Nhìn thấy bí thư đại đội đem bán khẩu phần lương thực của xã viên như lương thực dư, những người có tinh thần trọng nghĩa đều không muốn nhìn ông ấy.
Trương Căn Phát có lòng muốn cùng ông ấy thảo luận về cách kiểm soát một thôn mà không có dị nghị, tại sao chẳng những bản thân không kiểm soát được, mà cuối cùng lại bị cho đi tàu bay giấy?
Hiện tại, đại đội Tiên Phong tuyệt đối là do Chu Thành Chí quyết định.
Ông ta thấy hiện tại Chu Thành Chí không nói gì, ba người khác giống như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Căn Phát cảm thấy ức chế, hiện tại ông ta có nói gì cũng vô ích, bởi vì năm ngoái ông ta bán đi khẩu phần lương thực của hai đội kia, ngay cả đội trưởng nghe lời ông ta nhất như Trần Phúc Hải cũng có ý kiến, âm thầm nương nhờ Chu Thành Chí.
Sau đó đào mương, thu hoạch lúa mì, canh tác, tưới tiêu, cày ruộng, cả đại đội Tiên Phong đều do Chu Thành Chí quyết định.
Địa vị của Trương Căn Phát đã rớt xuống ngàn trượng .
Lúc này, Trương Căn Phát lại cho rằng có thể là do cơ hội của mình chưa đến.
Tống Tử Kiệt liếc nhìn xung quanh, rồi nhìn Trương Căn Phát: “Đại đội Tiên Phong có ý kiến gì không?”
Trương Căn Phát lập tức đứng lên để bày tỏ lòng trung thành và quyết tâm, không dám đánh nhịp và trực tiếp nộp lương thực, mà trai lại nhìn Chu Thành Chí nghiến răng nói nhỏ: “Mau bày tỏ thái độ đi.”
Tống Tử Kiệt không hài lòng với Trương Căn Phát, gọi tên Chu Thành Chí đúng như ông ấy mong đợi: “Đội trưởng hai, các người là đội sản xuất, ông nói xem phải làm sao?”
Chu Thành Chí đứng lên: “Các vị lãnh đạo, tôi chỉ là kẻ quê mùa không biết nói chuyện, tôi có sao nói vậy. Thu hoạch lúa mì của đội hai chúng tôi do năm ngoái mua phân bón hóa học nên năm nay không tệ, một mẫu ruộng thu hoạch hai trăm ba bốn chụ cân, nhiều nhất là ba trăm cân, tất nhiên là không sánh được với sản lượng một ngàn cân ba ngàn cân và năm ngàn cân của các người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-783.html.]
Có rất nhiều cán bộ đại đội ngồi đó cúi đầu, tất nhiên cũng có người tức giận bất bình, cho rằng Chu Thành Chí đang tự vả mặt, vả mặt bọn họ cũng chính là vả mặt công xã, cần phải trừng trị nghiêm khắc.
Ông nói tiếp: “Năm nay nhiệm vụ thu thuế nông nghiệp và mua lương thực tăng gấp đôi, đội chúng ta cho đi hết, ngoại trừ hạt giống, còn lại toàn bộ phải nộp lên trên, vẫn còn thiếu một ít. Thực ra, chúng tôi đã quen không ăn mì, chỉ ăn thức ăn thô, trách nhiệm của chúng tôi là ủng hộ mì cho thành phố và quân đội, chúng tôi ăn khoai lang là được rồi. Nhưng ba đội còn lại trong thôn chúng tôi có sản lượng trung bình năm mươi cân đến một trăm cân một mẫu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sản lượng đội một là hai trăm cân một mẫu, có đội một trăm cân, trung bình cũng chỉ một trăm bốn năm chục cân.
“Nhất là đội ba đội bốn của chúng tôi, mười mẫu ruộng không thu hoạch được một ngàn cân. Nếu nộp thuế lương thực không theo thu hoạch thực tế của họ, mà nộp theo sản lượng ba đến năm ngàn cân của năm ngoái thì chỉ sợ... có nộp hết cũng không đủ, mà sẽ nợ rất nhiều.”
Năm nay, nhiệm vụ nộp thuế và mua lương thực không theo sản lượng ba đến năm ngàn cân một mẫu như năm ngoái sao?
Cho dù nộp thuế lương thực và mua lương thực được mười lăm phần trăm, một mẫu ruộng cũng ít nhất thu hoạch bốn trăm năm mươi cân.
Năm ngoái, sản lượng một trăm bảy mươi cân một mẫu, thu hoạch khoảng hai mươi lăm phần trăm, một mẫu ruộng chỉ có bốn năm ngàn cân, có thể gánh vác được, cùng lắm thì không ăn lúa mì, những thứ khác thì bán lương thực thu mua và nhiệm vụ lương thực dư, các xã viên toàn bộ ăn thức ăn thô.
Nhưng sản lượng năm nay đã giảm đi rất nhiều, thu hoạch vẫn dựa vào bội thu năm ngoái hoặc thậm chí là sản lượng của việc phóng vệ tinh, đó là điều thực sự bức c.h.ế.t người khác.
Chu Thành Chí đương nhiên không oán trách chính phủ, dù sao chính phủ cũng không biết, các người tự nói sản lượng ba ngàn cân đến mười vạn cân một mẫu, bên trên vui mừng còn nói rằng sẽ giảm thuế nông nghiệp để người dân có cuộc sống tốt hơn, trước đây thu hai mươi phần trăm, hiện tại thu mười phần trăm cũng được, để lại một ít cho người dân, để người dân bữa nào cũng có mì ăn.
Đúng là tự tạo nghiệp chướng không sống được, trách ai đây?
Nếu không phải nhóm người Trương Căn Phát nói cái gì mà sản lượng bao nhiêu cân một mẫu thì làm gì có chuyện hôm nay?
Chu Thành Chí trừng mặt giận dữ nhìn Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát không phục, chẳng lẽ là lỗi của tôi? Người ta đều có sản lượng ba đến năm ngàn cân một mẫu, chỉ có chúng ta là một trăm cân một mẫu, ông không biết xấu hổ sao? Bên trên không nghĩ ông đen đủi à?