Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:04:16
Lượt xem: 38
Khi hai vợ chồng trẻ đi đến mỏ đá thì trời đã tối, nhìn từ góc độ trăng lưỡi liềm Chu Minh Dũ ước tính đã hơn tám giờ.
Mạc Như nhặt vài cành cây từ trong không gian, Chu Minh Dũ gom một đống cỏ khô, nhóm lửa sáng lên để ăn cơm. Côlấy cái nồi đất, hai cái chậu và d.a.o trong không gian, ngoài ra còn chuẩn bị bộ đồ ăn như bát đũa… Còn về phần thức ăn cũng không thiếu, có hạt lúa mì nướng nóng hổi, bột cao lương và bánh ngô hấp, cháo kê và vài loại rau.
Hai người ăn khoai lang nướng và cháo kê cho bữa tối, đốt đuốc đi dạo thăm dò một lúc rồi về nằm nghỉ trên chiếc chiếu cói.
Bầu trời trong xanh như được rửa sạch bằng nước, một màu xanh rộng lớn, vầng trăng khuyết lơ lửng ở hướng tây cùng với những vì sao dày đặc, côn trùng kêu râm rang bên tai, tiếng ếch nhái và tiếng ve sầu truyền đến làm cho ban đêm càng thêm yên tĩnh hơn.
Chu Minh Dũ nghiêng người dang rộng cánh tay làm gối cho cô, cánh tay còn lại nhẹ nhàng sờ vào bụng cô ấy, lúc này đứa bé rất hoạt bát, nó sẽ nhào lộn tìm cảm giác tồn tại.
Chu Minh Dũ rất thích chơi trò nối ám hiệu với nó, khi nó giơ nắm tay nhỏ ra thì anh ấy xoa xoa và nói với nó: “Đừng dùng sức quá, mẹ sẽ đau đấy.” Nếu lần sau nó dùng sức đạp chân thì anh sẽ vỗ nhẹ nó: “Hư này, không nghe lời này.” Còn nếu nó ít dùng sức hơn thì anh sẽ khen nó: “Thật đúng là đứa bé ngoan.”
Mạc Như nằm trong vòng tay anh, cười khúc khích khi nghe anh nói chơi vui kinh khủng, đêm nào cũng có cái trò ngớ ngẩn như thế mà anh ấy không biết chán.
Không biết có phải cô ấy bị ảo giác hay không mà em bé cũng rất vui khi chơi trò này, lúc nào cũng rất hiếu động, nếu ba không chơi thì nó nhào lộn tìm cảm giác tồn tại.
Được khoảng nửa tiếng, động tác của bọn họ chậm lại, nó cũng yên tĩnh hơn rồi không thấy động tĩnh gì nữa, có lẽ là đã ngủ say rồi.
Bộ dạng Chu Minh Dũ như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng dỗ ngủ rồi.”
Mạc Như không hiểu thế nào là dỗ ngủ? Cục cưng chưa ra đời thì dỗ dành gì chứ…
Ngay sau đó mắt cô ấy tối sầm lại, đôi môi ấm nóng bao trùm lấy, anh ấy bắt đầu hôn lên đôi môi cô.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ và kéo dài, vồ vập mà cũng dịu dàng quấn lấy cô.
Anh cũng chỉ có thể hôn và sờ để giải tỏa tương tư trong thời kỳ đặc biệt này, lại còn phải dỗ dành bạn nhỏ ngủ trước, nếu không thì nó lại đá tới đá lui.
Mặc dù có cách giải quyết nhưng anh vẫn ngột ngạt đến phát cáu, không thấy được sung sướng giải tỏa mà lại càng thèm thuồng, trong lòng bứt rứt, khao khát. Nụ hôn đó chuyển từ nhẹ nhàng và dịu dàng của trước đây sang nóng bỏng hơn.
Mạc Như được hôn đến mức toàn thân nóng bừng và mềm nhũn, không kìm được đáp lại anh.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-77.html.]
Lát sau, Chu Minh Dũ miễn cưỡng rút đôi môi của mình lại, khàn giọng nói: “Thời gian ở đây có phải là chậm quá không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi mắt Mạc Như mơ màng, đầu óc xoay chuyển rất chậm. Sao lại chậm? Chẳng phải một ngày hai mươi bốn tiếng sao?
Anh ấy thì thầm trong lòng: Nhất định là rất chậm, tốt nhất là mau sinh đứa bé ra, để nó không chiếm lấy vợ anh ấy nữa.
Nghĩ đến hai con thỏ trắng nhỏ của mình, hai tháng nữa sẽ là sở hữu của riêng con mình, anh hơi buồn bực nên quyết định chiếm lấy ngay bây giờ.
…
…
Đợi đến khi tim đập bình tĩnh trở lại, Chu Minh Dũ đứng dậy dùng đống lửa đang cháy hừng hực rọi xung quanh sáng trưng, anh lại cầm đuốc đi thăm dò hầm khai thác đá.
Anh bước đến xác định không có nguy hiểm gì thì mới cầm đuốc dìu Mạc Như đi qua .
Mạc Như thấy trong hầm khai thác đá bị thuốc nổ làm cho nơi này trở nên lồi lõm, dưới đất đã không còn viên đá nào có thể nhặt được nữa nên côsờ tay lên vách đá tìm điểm lỏng lẻo.
Lúc đầu khi dùng thuốc nổ làm nổ đá, trên vách đá chắc chắn có chỗ bị nứt, bởi vì không được đào ra nên bên ngoài không nhìn thấy.
Chạm vào một lát, Mạc Như reo lên: “Tìm thấy rồi.” Cô suy nghĩ giây lát rồi nhặt một viên đá lớn, viên đá lớn ấy vừa biến mất thì cô nhặt những viên đá lỏng lẻo xung quanh.
Chu Minh Dũ luôn cẩn thận bảo vệ cô , chỉ sợ lúc cô nhặt đá thì những viên đá khác sẽ rơi xuống và đập trúng người cô ấy.
Mọi chuyện đều thuận lợi.
Chu Minh Dũ buộc ngọn đuốc vào càng xe rồi kéo vợ về nhà, hiếm khi hát cho ấy nghe một bài hát, nào ngờ lại là bài “Trư Bát Giới cõng vợ” làm cho Mạc Như cười ngặt nghẽo, cô ấy cũng phối hợp vỗ nhịp.
Mặc dù thế đạo nghèo nàn nhưng yên bình lạ thường, hai người cười cười nói nói không chút hiu quạnh.
Khi đi đến đất nền nhà, Chu Minh Dũ nhìn thấy một bóng đen cách đó không xa nên dừng xe lại ngay.
Mạc Như lập tức lo lắng: “Anh Út Năm, sao thế?”