Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 717
Cập nhật lúc: 2024-08-22 20:41:33
Lượt xem: 24
Mạc Như nhìn đứa nhỏ này liền nghĩ đến Thiết Muội lúc nhỏ, nhưng Thiết Muội bây giờ mạnh mẽ có chút dọa người, vừa nhìn Tiểu Bần Nông thì biết không đủ chất dinh dưỡng.
Nhưng mà tiểu bần nông dinh dưỡng không tốt không phải vì không đủ ăn, mà vì sức khỏe không tốt, ăn cũng không hấp thụ.
Tôn Kiến Nga một hơi đẻ ra ba đứa con gái, thật không dễ dàng khi sinh một đứa con trai, kết quả là đứa trẻ thân thể quá yếu.
Tiểu Bần Nông năm nay sáu tuổi, lúc Tôn Kiến Nga mang thai cậu bé thì gặp nhiều tai họa, sinh ra bị vàng da và suýt chết.
Ban đầu, may mắn là Thẩm Thục Quân lúc trẻ đã nghe từ chỗ cha chồng, bà ta nghe được một phương thức địa phương. Dùng rượu gạo xào húng quế, có thể điều trị bệnh vàng da ở trẻ em, nhưng phương pháp này không chắc chắn, có khi có tác dụng, có khi lại không.
Có lẽ là Tiểu Bần Nông vẫn chưa tới số, xông bừa đánh bậy thế mà lại trị khỏi.
Không biết có phải là ở trong bụng mẹ chịu nhiều ấm ức, lại thêm bệnh vàng da, trị liệu có chút chậm, Tiểu Bần Nông nhỏ bé, gầy còm, mặt lúc nào cũng như phủ một lớp bột vàng vậy, da vàng quanh năm.
Cùng với da vàng quanh năm , Tiểu Bần Nông còn có cái mũi xụt xịt.
Trời vừa lạnh thì bắt đầu chảy nước mũi, cho đến hiện tại vẫn không thấy biến mất, và dường như là chảy đến khi mùa thu hoạch lúa mì.
Bởi vì Tôn Kiến Nga chính là người chiếm tiện nghi không biết đủ, chỉ ăn chứ không nôn ra do vậy, cậu ghét Tôn Kiến Nga, ghét lây luôn cả Tiểu Bần Nông.
Có thể coi là ghét cay ghét đắng.
Gét nhất là cái tên gọi, cậu luôn cảm giác cái tên Tiểu Bần Nông quả thật bất tài, vô dụng, ngớ ngẩn, cảm giác đần độn, còn không hay bằng mấy tên như Thạch Đầu, Kha Lạp, Nê Đản Nhi, Cẩu Thặng, Ma Bàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật ra Tiểu Bần Nông ban đầu không phải tên là Tiểu Bần Nông. Lúc đầu Tôn Kiến Nga thấy Mạc Thụ Kiệt đọc sách biết chữ, lặng lẽ nhờ ông giúp đặt tên cho đứa con trai. Mạc Thụ Kiệt đặt là Mạc Ứng Tố, tiểu danh gọi là Tiểu Mãn.
Bởi vì lúc đó Tôn Kiến Nga khó khăn lắm mới sinh được cậu con trai, trong lòng có cảm giác tự mãn, hí hửng, Mạc Thụ Kiệt hy vọng chính bà ấy có thể kiềm chế một chút, tiểu Mãn là được, không cần Đại Mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-717.html.]
Đương nhiên ông ấy không nói ra, chỉ nói tiểu Mãn sinh ra trong tiết khí này, thì tiểu danh này rất hay.
Sau đó Tôn Kiến Nga đem con về nhà mẹ đẻ, có một bà cô trong nhà nói Mạc Thụ Kiệt không mang ý tốt, đặt cái tên như vậy là để đứa nhỏ chặn những thứ không hay cho ông ta, nói những thứ kỳ kỳ quái quái một hồi lâu thì Tôn Kiến Nga tin tưởng mà không nghi ngờ gì. Sau đó bà ta đi cầu “Cao nhân” giúp con trai sửa tên, đại danh gọi là Mạc Ứng Bần, tiểu danh là Tiểu Bần Nông, tuyệt đối không phải là địa chủ phú nông, trung nông cũng không được, so với thành phần trung nông như Mạc Thụ Kiệt thì không biết tốt hơn bao nhiêu.
Thẩm Thục Quân có thể cảm nhận được một hai điều về tâm tư sâu xa của bà ấy. Khi nhắc đến chuyện này với Mạc Thụ Kiệt, ông ấy chỉ nghĩ nó thật nực cười, cũng không quan trọng lắm.
Nhưng mà cho dù Thẩm Thục Quân hiểu tâm ý nhỏ của Tôn Kiến Nga, cũng không tính toán, ngược lại còn rất chăm sóc cho Tiểu Bần Nông, dù sao cũng là đứa trẻ mà tự bà từng cứu giúp, nên luôn quan tâm, hy vọng nó sẽ khỏi bệnh, chứ không phải bênh nặng hơn.
Vì vậy ở trong nhà có chút đồ ăn ngon, chỉ cần Tiểu Bần Nông đến, Thẩm Thục Quân từ trước đến nay chưa bao giờ keo kiệt.
Bà ta thường nói với con trai rằng “Chỉ cần không phải là lương thực cứu mạng, cho dù là ngon như thế nào, ăn nhiều hay ăn ít cũng không thành vấn đề.”
Lương thực cứu mạng tức là không ai được đụng đến, những thứ khác dễ thương lượng.
Chỉ là bên cạnh bà ta có nhiều người như Tôn Kiến Nga, loại chị em dâu không hiểu được cảnh giới của bà ta, luôn cho rằng bà ta dễ bắt nạt, dễ nói, vì vậy chuyện xấu thì không dính dáng, việc tốt thì tranh giành.
Đương nhiên, không vượt qua giới hạn của Thẩm Thục Quân, bà ta không thèm quan tâm những thứ này, bà ta đã trải qua sự tàn phá như địa ngục nhà họ Thôi rồi thì những thứ này đối với bà chỉ là mưa phùn.
Lúc nhà ăn không no, bọn họ sẽ không đến xin đồ cứu mạng của bà ta, mà lúc có đồ ngon sẽ bảo Tiểu Bần Nông đến, chỉ là tham lam, ăn được bao nhiêu?
Vì vậy, bà ấy chưa bao giờ keo kiệt với con trẻ, kể cả khi nó bị người lớn xúi tới.
Tiểu Bần Nông kéo theo hai hàng nước mũi đi vào, hít hà hít hà khiến Mạc Ứng Sáng mất cảm giác thèm ăn, lớn tiếng nói: “Lớn thế này rồi vẫn còn bẩn thỉu thế!”
Thẩm Thục Quân bảo cậu đừng ầm ĩ, bà ấy dẫn Tiểu Bần Nông vào bếp, lấy vỏ ngô giúp cậu ta lau sạch nước mũi lại rửa miệng.
Tiểu bần Nông từ sáng đến tối không rửa mặt. Có nước mũi thì dùng tay áo quệt quệt, quệt đến khi mặt mày trơn, dính đầy nước mũi. Tay áo đen bóng loáng như đi rèn sắt vậy.