Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 667
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:00:55
Lượt xem: 23
Bọn họ đều ngầm hiểu, chỉ có ở chỗ thật sự an toàn mới có thể nói chuyện bí mật, còn ở chỗ tai vách mạch rừng thế này thì chỉ làm, không nói.
Lúc này cô gom gạch vào trong rồi lại chuyển đống bùn vào, sau đó đi đến chỗ giới hạn sân, mường tượng xác định, khống chế vị trí. Một viên gạch xanh một tầng bùn, xếp chồng lên nhau ngay ngắn, sắp xếp ngang dọc theo ý niệm của cô.
Chu Thất Thất xem đến độ khua chân múa tay theo, cô bé chỉ muốn lao xuống trộn chỗ bùn đó mà thôi.
Chu Minh Dũ dùng một cái thước để đo thử, xem trình độ thế nào. Quả thật còn thẳng hơn dụng cụ chỉ huy đo thăng bằng dùng trong xây dựng nữa: “Vợ, em giỏi thật.”
Mạc Như cười đáp: “Anh Út Năm anh cũng là trợ thủ giỏi, đợi lát nữa gạch không đủ thì phải đắp bùn vàng, dùng mảnh rơm rạ lấp lên.” Đem những gạch thừa dùng hết cũng xây được năm tầng thôi. Bọn họ cũng không thể dầm bức tường đất nên chỉ có thể đắp bùn vàng trực tiếp lên.
Bùn nên trộn rơm rạ, vụn lúa để kết dính chắn chắn, như thế tường mới không bị đổ. Sau khi đắp xong, mái nhà còn phải lợp ngói, chống mưa… Không được để nước mưa trực tiếp dội xuống, nếu không sẽ rất dễ sụp đổ.
Để cố định bùn vàng, hai bên kẹp vải màn trực tiếp đổ bùn vàng đắp vào, sau đó vuốt phẳng màn và bùn vào với nhau.
Họ xin từ đội không đủ mành, nhưng rơm rạ, vụn lúa, ngô thì lại xin không ít. Trực tiếp chôn xuống mương thay thế mành cũng được.
Cứ như thế, người nhà họ Mạc hằng ngày đi làm, còn Mạc Như và Chu Minh Dũ ở nhà giúp đắp tường.
Thời gian này, người trong thôn có lui tới xem tình hình, số ít thì có giúp đỡ, nhưng đại đa số có thái độ chờ đợi xem thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là xem những người trong nhà họ Mạc, đàn ông thì không nói làm gì, đều là phụ nữ sang thăm dò Thẩm Thục Quân và Mạc Như, lôi kéo tình cảm, hỏi những bồi thường lấy từ đại đội…
Để chặn miệng bọn họ cũng như cắt đứt suy nghĩ kia của họ, Mạc Như thẳng thừng đáp: “Đó là bồi thường cho tôi nên tất nhiên tôi sẽ mang đi.”
Tôn Kiện Nga cùng vài người khác cảm thấy Mạc Như độc đoán: “Nhà mẹ cháu khó khăn như thế, cháu không giúp đỡ, lại còn nghĩ đến việc moi vét đồ tốt, thật quá đáng.”
Mạc Như không thèm quan tâm bọn họ.
Nói cái gì mà không sợ bị cô lập, cô chẳng sợ chút nào. Trước đây ba mẹ cô bị đánh suốt, cũng không có ai lại giúp đỡ cũng thế cả thôi. Bây giờ không bị đánh nữa, có thể đi làm bình thường, chẳng lẽ lại không tốt hơn trước ư?
Chỉ cần nhà cô vực dậy, sống càng ngày càng tốt tự khắc hàng xóm láng giềng sẽ đến, không cần thiết dồn hết tâm trí để làm hài lòng, nịnh bợ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-667.html.]
Đợi tường rào xây xong cũng đến mồng sáu.
Lúc đấy nhà họ Mạc cũng được sửa xong, không bị mưa gió nữa, cửa sổ được dán kín giấy, giường đất được sửa lại, lò bếp cũng xây xong, hai cái nồi đã được đặt lên.
Tường sân, cổng rào gỗ, hố xí đều được dọn dẹp. Trang nghiêm như một tiểu gia viên nông thôn gọn gàng, sạch sẽ.
Qua ba ngày, đôi vợ chồng đã lau chùi tường khuôn viên nhà xong xuôi, độ cao của tường ước lượng bằng cách để Chu Minh Dũ kiễng chân lên nhìn vào bên trong mà không thấy là được.
Tường đất như thế phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, đường nhiên càng không thể ngăn bọn trộm cướp, nhưng hiện tại là đủ để dùng.
Tránh người khác có thể tùy ý, tự tiện đi đến bên ngoài cửa sổ, làm giật mình khiếp sợ.
Đắp xong tường bùn, họ định hôm sau trở về Chu gia thôn.
Ăn xong buổi tối, Mạc Như thương lượng với Mạc Thụ Kiệt: “Ba, phải cho út Tập đi học tiếp mới được.”
Mấy hôm nay Mạc Như bảo các em nhặt ít những hoạt thạch có thể viết chữ mang về, còn nhặt một phiến đá to đặt ở trong sân làm vở, kiểm tra trình độ học thức của ba đứa em.
Mạc Thụ Kiệt biết chữ, lúc rảnh rỗi có dạy mấy đứa học. Lúc đó, ngoài việc đi làm, đánh nhau bọn họ cũng không có việc gì làm. Rảnh chút thì kể chuyện, học vài từ hoặc ghi nhớ vài đoạn thơ.
Vì vậy ba đứa em đều biết chữ, nhưng trình độ cao thấp khác nhau.
Nhất là Mạc Ưng Đường, chữ nghĩa cũng ngang mức tiểu học, chung quy là giỏi hơn lúc nhỏ.
Mạc Ưng Phỉ kém hơn chút, nhận diện được mặt chữ không nhiều.
Mạc Ưng Tập thì biết nhiều hơn Mạc Ưng Phỉ.
Cô thấy Mạc Ưng Đường học chắc chắn nhất, tính tự học rất cao, nhưng thông minh nhất vẫn là Mạc Ưng Tập, khôn vặt, luôn tìm ra đường tắt.
Cũng nên có khôn vặt nhưng không được lệch lạc, nhất là trong việc học hành phải tự mình tìm hiểu rõ ràng. Những kiến thức học được phải ghi nhớ trong bộ não, phải giữ trong bụng chứ không phải dùng để đối phó với bài kiểm tra của người khác.
Mạc Ưng Tập hình như muốn cô vui vẻ nên mới học, thái độ này là không đúng. Vì thế, cô muốn cậu bé tiếp tục đi học, tiếp thu kiến thức chính quy ở trường mới được.