Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 663
Cập nhật lúc: 2024-08-21 20:59:26
Lượt xem: 30
Nhiều bông và vải như thế, đội bọn họ cũng đủ khiến người khác đỏ mắt rồi, chưa kể đến Mạc Gia Câu.
Cô giúp Thẩm Thục Quân để lại bông và vải cần dùng.
Hiện tại đã sang xuân rồi, thời tiết ấm áp, Thẩm Thục Quân không đồng ý may chăn và áo bông mới nữa.
Bà ấy chỉ để lại hai trượng vải, may bộ chăn mới cho Mạc Ưng Đường, rồi vá lại quần áo cũ, may quần áo mới quá chói mắt khiến người khác ganh tỵ.
Mạc Như giúp bà ấy dọn dẹp phần còn lại, đợi mấy hôm nữa lại may quần áo mùa hè mang về cũng được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phân chia xong bông và vải, nhân lúc Thẩm Thục Quân đi nhà vệ sinh, Mạc Như vội vàng đến gian phong phía đông thu dọn, chủ yếu là lấy ra một ít thứ cất trong không gian.
Diêm quẹt, táo đỏ, còn có một vò dưa muối ngâm, bên trong có cải bẹ, củ cải, thậm chí còn có vài cái trứng muối.
Ngoài ra, Mạc Như còn lấy ra một giỏ lúa mì rang đã xay nhuyễn.
Đây đều là những thứ ban đêm cô và Chu Minh Dũ lặng lẽ xay nhuyễn, bởi vì đã rang chín nên vỏ ngoài bị vỡ ra, cám cũng không còn thô nên không cần sàng.
Lương thực quý, bọn họ cũng không nỡ sàng.
Mạc Như còn lấy ra một ít khoai lang luộc, khoai lang khô, nhờ người nhà bổ sung khẩu phần lương thực, cô còn lấy ra một giỏ khoai lang và táo, toàn là những thứ cô phơi khô làm đồ ăn vặt, cho người nhà ăn mấy miếng mỗi ngày có thể bổ sung năng lượng.
Cải thảo, bí vuông, củ cải, cô cũng bỏ một ít, không cần nhiều để tránh hư.
Chu Minh Dũ còn mang đến không ít những thứ các gia đình mang tặng, như: Vương Nguyệt Nga tặng hai đôi giày cỏ, Trương Thúy Hoa tặng đệm, lược. Liễu Tú Nga tặng hộp đan bằng cỏ, đệm. Lý Quế Vân tặng hai cái ghế nhỏ. Hà tiên cô tặng những sợi tua tự mình xe. Trần Tú Nga tặng vải vụn…
Đến lúc Thẩm Thục Quân quay lại, Mạc Như mang cho bà ấy xem những thứ các gia đình mang đến tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-663.html.]
Thẩm Thục Quân cảm khái nói: “Nhà chồng thật tốt, chỉ cần không có chuyện gì quá đáng, có thể bao dung thì cố gắng bao dung họ, gia hòa vạn sự hưng. Con đừng lo nghĩ cho nhà mình, có con và con rể chống lưng sau này đỡ hơn nhiều rồi. Các em của con ngày càng lớn, có sức mạnh có thể kiếm được điểm công tác, ngày tháng sẽ ngày càng tốt hơn.”
Mạc Như cười nói: “Có ba mẹ dạy dỗ, các em cũng rất hiểu chuyện.”
Thẩm Thục Quân nói: “Sau này đừng có mang đồ về nhà suốt, con mang nhiều đồ về như thế, cho dù ba mẹ chồng không có ý kiến gì vì con là chiến sĩ thi đua, nhưng các chị em dâu lại kiêng dè chút, dù sao các con cũng chưa ra ở riêng.”
Mạc Như gật đầu: “Mẹ, con nhớ rồi, con sẽ sống hòa thuận với các chị dâu.”
Thẩm Thục Quân rất vui mừng, bà ấy không cần lo lắng cho con gái, điều đó tốt hơn bất cứ điều gì.
Bọn họ lấy ra một ít đồ để trên giường đất ở gian phòng phía tây, bởi vì không có rương nên không thể cất giữ tập trung được.
Chu Minh Dũ thấy vậy, nói: “Mẹ, hôm nào nhờ chú thợ mộc thôn chúng con giúp mẹ làm một cái rương gỗ to.”
Thẩm Thục Quân từ chối, nói: “Minh Dũ, tuyệt đối đừng, nhà chúng ta có tường bao quanh, có chút đồ có thể nhìn thấy rất rõ, nếu có cái rương gỗ to thì rất nhiều người sẽ nhớ đến và tò mò, họ sẽ luôn cảm thấy bên trong có nhiều thứ quý giá.”
Bà ấy đang nói về sự sống còn của những người đã bị áp bức trong một thời gian dài, nhưng nó cũng thực sự khiến người ta thấy chua xót.
Chu Minh Dũ nói: “Ba mẹ yên tâm, có con và Sỏa Ni ở đây, sẽ không để ai đến tận nhà bắt nạt hai người nữa đâu.”
Thẩm Thục Quân cười: “Con à, các con vẫn còn trẻ, thỉnh thoảng người ngoài ức h.i.ế.p khác với người nhà. Các còn giúp ba mẹ đòi được nhiều thứ như thế, người ngoài không dám đỏ mắt, nhưng…”
Những người trong nhà trước kia sợ liên lụy thì hiện tại lại muốn được thơm lây, nếu không chia đều ân huệ với bọn họ thì sẽ bị bọn họ chỉ trích, nếu thực sự làm ầm ĩ lên thì tốt hơn hết là nghèo còn tốt hơn.
Mạc Thụ Kiệt nói: “Vẫn còn có người tốt, nhà thím năm, nhà bác ba, bề ngoài không dám qua lại với chúng ta nhưng cũng bí mật cho vài miếng ăn. Nhìn thì không nhiều nhưng đều là lương thực cứu mạng, có một miếng chúng ta không đói chết. Người ta cũng không được ăn no nên chúng ta phải ghi nhớ.”
Bọn trẻ cũng gật đầu nói đã nhớ rồi.
Thẩm Thục Quân nói với Mạc Như và Chu Minh Dũ: “Đội các con có điều kiện tốt, hai đứa cũng có thể làm việc. Nếu người ta có khó khăn tìm đến mình, có thể giúp được thì cố gắng giúp. Hãy nhớ giúp người khác hết sức mình, có thể giúp được thì cứ giúp, không giúp được thì không cần miễn cưỡng, đừng để liên lụy đến bản thân. Cho dù nhà mẹ đẻ cũng như thế, nếu chúng ta thực sự không làm được gì nhà họ Thôi thì các con cũng phải kịp thời thoát ra, đừng để bị liên lụy.”