Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 613

Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:16:00
Lượt xem: 28

Phong tục địa phương, sủi cảo đón giao thừa buộc phải là chay, theo tục lệ gọi là sủi cảo toàn phúc.

Nhân không được có thịt mà là dùng bún, với lại đậu hũ cộng thêm cải bó xôi cùng băm nhuyễn, sau khi băm nhuyễn bỏ xuống nồi dùng dầu chay xào, xào khô hết nước đậu hũ ngả vàng giòn rụm thì là được.

Bởi vì cả đội sản xuất cùng ăn tết, bữa cơm đoàn viên, sủi cảo đón năm mới cũng không thể chia bao nhiêu theo điểm công tác, bữa cơm này là ăn thoải mái, cho xã viên ăn no, cũng là phúc lợi cả năm bận rộn đầu tất mặt tối, đương nhiên là phải gói nhiều sủi cảo hơn, yêu cầu số lượng phải đủ.

Các xã viên cùng ra tay, người già con nít lặt rau, các phụ nữ nhồi bột, băm nhân, cán lá gói sủi cảo, ít nhất phải bận rộn từ sáng tới tối.

Vậy mà lúc hơn mười giờ sáng, mọi người đang bận rộn, đột nhiên nghe cửa thôn truyền đến tiếng pháo hoa bùm bùm, tiếng pháo hoa vang như vậy, cả năm không nghe rồi nhỉ.

Người cả thôn đều ngạc nhiên hỏi chuyện gì vậy.

Chu Thành Chí vội dẫn người đi xem thử, phát hiện Trần Cương của hợp tác xã dẫn theo hai người, lái một chiếc xe ngựa, trên xe vận chuyển các loại hàng hóa, trong đó có một món được che bằng vải đỏ, bắt mắt giống như là cưới vợ vậy.

“Đội trưởng Chu!” Trần Cương chủ động chào hỏi bắt tay.

Chu Thành Chí cũng rất kích động, hỏi thăm, hỏi có chuyện gì vậy.

Trần Cương cười nói: “Không phải là ba mươi Tết sao, máy may mà đồng chí Mạc Như nhờ chúng tôi mua, hợp tác xã chúng tôi vừa nghe nói có hàng thì ngay lập tức đi chở về.”

Ngay sau đó, các xã viên đều ùa ra, nghe nói là máy may đều cảm thấy rất mới lạ, nhón chân lên xem, chỉ tiếc rằng đậy tấm vải đỏ, không nhìn thấy gì cả.

“Chiến sĩ thi đua đâu, Sỏa Ni đâu!”

Bọn họ gọi, kêu mọi người mau mời Mạc Như ra.

Mạc Như đang phụ giúp ở nhà ăn, tiện thể lấy giấy bút làm bút ký hiện trường, vẽ tranh các phụ nữ đang vui mừng gói sủi cảo lại.

Nghe thấy mọi người gọi cô, cô đặt bút xuống: “Có chuyện gì vậy?”

“Máy may đến rồi, máy may đến rồi!” Bọn trẻ vui mừng la lên.

Mạc Như vừa nghe cũng rất kích động, đặt giấy bút xuống rồi chạy ra ngoài, máy may đó, có cái này sau này mình may quần áo tiện lợi hơn nhiều.

Nhà ăn ở ngay giữa thôn, nhà đại đội lại ở ngay phía nam, cô phải chạy đến phía nam.

Mạc Như được mọi người hùa chạy qua, vừa hay mấy người Chu Minh Dũ cũng nghe đi nghe tin chạy đến.

“Vợ à, máy may của em đến rồi.”

Mạc Như gật gật đầu, vui mừng nói: “Hình như là vậy.”

Chu Minh Dũ nói: “Vậy để anh đi nói với mẹ, mau lấy tiền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-613.html.]

Máy may là thưởng phiếu, không thưởng tiền, chắc là cũng phải hơn một trăm đồng đó.

Mạc Như vừa nghĩ, trời ơi mình cũng lo mừng quên mất chuyện tiền.

Chu Minh Dũ lại chạy đi tìm Trương Thúy Hoa và Chu Thành Nhân, việc lớn nhiều tiền như vậy, phải ba mẹ đồng ý mới được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Việc này nghĩ cũng không có gì thắc mắc, Cao Thụy Dương có lòng tốt thưởng cho, dù là bán nồi bán sắt thì cũng phải mua, hơn nữa năm nay bọn họ chia được bốn trăm đồng lận, nhiều hơn người trong thành phố kiếm được nữa!

Trương Thúy Hoa cũng nghe nói rồi, suy nghĩ một tay đưa tiền một tay đưa hàng, nên vội về nhà lấy tiền.

Bà vừa lấy tiền thì nghe giọng của con trai bước ra: “Út Năm à, phải bao nhiêu tiền nhỉ?”

Chu Minh Dũ nói: “Mẹ à. không rẻ đâu, lần trước nghe hợp tác xã nói ít nhất phải một trăm mười đó.”

Trương Thúy Hoa: Chậc chậc, đúng thật là không rẻ, nếu không phải năm nay đại tiên kiếm được tiền thì đúng thật là mua không nổi. Nếu là mọi năm thì cho dù người ta cho phiếu cũng không mua nổi, gần hai con heo. Chắc là một đại đội cố gắng mua một cái thì còn được.

Hiện tại nhà mình lại mua, ha ha, đúng là tuyệt!

Trương Thúy Hoa chạy thật nhanh cùng với con trai vội đến nhà đại đội.

Mấy người Trương Căn Phát cũng vây qua, người nào người nấy cũng kích động.

Chu Minh Dũ đỡ Trương Thúy Hoa bước qua, những người khác thấy họ qua chủ động nhường đường ra.

Lúc này Trần Cương đang kêu Mạc Như kéo vải đỏ xuống, anh ta thì cầm máy ảnh chụp hình tạch tạch tạch.

Để đề phòng trên đường giằng, máy may được gói ghém kỹ càng, kéo vải đỏ xuống là lộ ra thân máy của máy may, bàn đạp màu vàng kim, kệ kim loại, còn có chân đạp ở phía dưới.

Mọi thứ này đều phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời cũng mùa đông.

“Ôi!” Mọi người đều cảm thán không ngừng, hai mắt đều phát ra ánh sáng cực kỳ ngưỡng mộ.

Máy may đó!

Chưa từng nhìn thấy bao giờ, lần đầu tiên nhìn thấy.

“Máy may này dùng như thế nào nhỉ? Một búng ván là có thể may được quần áo sao?”

“Đúng rồi, may thế nào nhỉ?”

Trần Cương lại đưa hướng dẫn sử dụng cho Mạc Như, lại kêu người bưng máy xuống đất, rồi dạy Mạc Như kéo đầu của máy may ra.

Xung quanh lại là tiếng cảm thán.

Loading...