Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 6.1: Không dễ dàng
Cập nhật lúc: 2024-07-28 09:17:47
Lượt xem: 123
Trước kia khi không tranh công điểm, nhà họ Triệu quanh năm suốt tháng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cha mẹ xúi giục mấy đứa con dạo chơi khắp thôn, thấy nhà ai đang ăn cơm thì cứ ăn vạ không đi, họ da mặt mỏng cũng ngại đuổi, nói chung ý là cũng có thể cho một miếng để ăn. Nhà ai cũng không giàu có, làm như vậy được một ngày hai ngày, qua ngày thứ ba thì không được người ta đón nhận. Mấy đứa nhỏ đói đến phát hoảng, thật vất vả lắm mới có một nhà da mặt mỏng không tiện đuổi đi cho nên bọn họ cắn chặt không buông, mỗi ngày đều ăn vạ nơi đó. Nếu là nhà người ta có con nít thì càng dễ làm, lấy cớ là tìm bạn chơi, có cha mẹ đã sớm tống cổ con mình ra ngoài chơi không được ở nhà, bọn họ cũng nán lại đến khi ăn cơm cũng không chịu tản ra, nhất định cứ bám riết theo người ta.
Cho nên, rất nhiều người trực tiếp trở mặt, cấm lão con cái nhà họ Triệu đi theo.
Chỉ có Triệu Hỉ Đông, từ nhỏ đã đi theo Chu Minh Dũ, giống như cái đuôi nhỏ, cả ngày chạy theo gọi anh trai này anh trai nọ, mỗi ngày đều đến nhà họ Chu kiếm cơm ăn, mà Chu Minh Dũ tuy rằng kiêu căng ngạo mạng nhưng lại chăm sóc cậu ta rất tốt. Chẳng những tự mình chăm sóc cậu ta mà còn để ông chú Chu Thành Liêm cũng chăm sóc cho cậu ta, thường xuyên bí mật lấy mấy thứ bánh khoai lang hoặc là bánh ngô hấp cho Triệu Hỉ Đông ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là trong thời gian kháng chiến khi ấy, nhà nào cũng đều ăn không đủ no, nhà họ Chu cũng con cháu một bầy lấy đâu ra đồ cho cậu ta ăn? Nhưng mà mỗi khi cậu ta đói đến mức hai tròng mắt xanh lè, Chu Minh Dũ vẫn sẽ để dành một ít phần thức ăn của mình đưa cho cậu ta.
Bởi vì Minh Dũ cảm thấy bọn họ anh em tốt, dù sao thì từ nhỏ Triệu Hỉ Đông đã luôn tôn sùng Chu Minh Dũ như một anh hùng, mở miệng một cái là gọi anh trai nghe đến thân thiết, thỏa mãn lòng hư vinh của Chu Minh Dũ.
Tình hình này bắt đầu thay đổi sau khi Chu Minh Dũ kết hôn, chính xác là thời điểm Chu Minh Dũ bị đánh vào đầu.
Nửa tháng trước, sở dĩ Chu Minh Dũ cùng Trương Kim Nhạc đánh nhau cũng chính là vì Triệu Hỉ Đông chạy tới nói rằng Trương Kim Nhạc bôi nhọ nhà họ Chu vì đã kết thông gia cùng bốn loại phần tử, nói cả nhà họ Chu gia cũng tham nhũng, là kẻ thù không đội trời chung của nhân dân, là sâu mọt của xã hội chủ nghĩa. Vì vậy Chu Minh Dũ càng thêm khinh thường Trương Kim Nhạc, trong một lần oan gia ngõ hẹp, cả hai bên đều cố ý kiếm chuyện, Triệu Hỉ Đông lấy đá ném Trương Kim Nhạc, kết quả là lao vào đánh nhau.
Để bảo vệ cho Triệu Hỉ Đông, Chu Minh Dũ đã bị đánh vào đầu hôn mê hơn hai ngày, "Châu chấu” Chu Thành Liêm sợ cậu ta sẽ đi đời nhà ma nên sụt sùi gạt lệ đòi đi tìm nhà họ Trương liều mạng, kết quả là bị Trương Thúy Hoa ngăn cản.
Đã mấy ngày không gặp, cũng chưa từng nghĩ tới mới sáng sớm mà Triệu Hỉ Đông đã chạy đến nói mấy lời này, Chu Minh Dũ đương nhiên không thèm để ý tới.
Anh có tính cách bất đồng với nguyên chủ, theo như lời Mạc Như nói, đó là dù trời có sập cũng không lay chuyển, ở đầu trận tuyến cũng không làm anh xúc động chứ đừng nói là muốn lung lay anh.
Anh nói: "Tôi đang gánh nước.”
Triệu Hỉ Đông sửng sốt, gánh nước thì có gì quan trọng chứ? Ở trong mắt của “Chu bát lộ” thì đánh giặc mới là chuyện quan trọng nhất.
Mạc Như nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt, với sự ăn ý giữa cô và chồng thì lập tức biết được anh không thích người này, cô liền nhấc chân đi về phía trước, Chu Minh Dũ cũng gánh nước đi cùng.
Triệu Hỉ Đông đuổi theo, "Anh trai, chúng ta cứ mặc kệ hắn vênh váo làm càn như vậy sao?”
Chu Minh Dũ nói: “Lại đi đánh một trận?”
Triệu Hỉ Đông cảm thấy giọng điệu của anh không vui, có chút giật mình, còn tự mình hỏi đi đánh nhau? Chẳng lẽ không phải là Chu Minh Dũ vừa nghe xong lập tức chạy đi đập ngay hay sao? "Anh, đầu anh không sao đấy chứ.”
Chu Minh Dũ ừ một tiếng.
Triệu Hỉ Đông nhắm mắt theo đuôi, “Anh, mấy ngày nay sao anh không đến nhà em chơi?” Chu Minh Dũ đi đến nhà họ Triệu chơi chỉ là cách nói mờ ám của cậu ta mà thôi, thực tế là nhắc khéo hai cũ khoai lang cho Triệu Hỉ Đông.
Chu Minh Dũ nói: "Bận thu hoạch, trong nhà không đủ người.”
"Vậy…” Cũng không thể mặc kệ người ta nha, Triệu Hỉ Đông làm vẻ mặt đau khổ, bước chân lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã. Nếu như là trước kia Chu Minh Dũ sẽ đưa tay ra đỡ lấy cậu ta, nhưng lúc này lại làm như không nhìn thấy, xách nước đuổi theo Mạc Như.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-6-1-khong-de-dang.html.]
Triệu Hỉ Đông gần như hét lên vì sao lại mặc kệ cậu ta? Đầu óc thật sự bị Trương Kim Nhạc đánh hỏng rồi sao? Mấy ngày nay cậu ta không tới Chu gia, Chu Minh Dũ cũng không đi tìm, kết quả là ngày nào cũng phải chịu đói, cảm giác thật không dễ chịu.
Cậu ta khẽ cắn môi đuổi theo, “Anh, để em giúp anh tưới rau.”
Chu Minh Dũ nói: "Nhà của cậu cũng có việc mà, cậu mau đi giúp đi, xong rồi còn phải đi làm nữa.”
Những đứa con nít choai choai trong thôn đều phải đi làm, cắt cỏ, quét tước chuồng bò chuồng heo, lúc này còn phải đi ruộng bông bắt sâu, việc cũng không ít.
Trước kia Triệu Hỉ Đông đều đi theo Chu Minh Dũ, kết quả việc ở Đội 2 Chu Minh Dũ không làm lại chạy tới Đội 3 giúp cậu ta làm việc, đương nhiên tranh công kiếm điểm còn nhiều hơn so với phần cha mẹ cậu ta gộp lại. Nếu Chu Minh Dũ bắt đầu không giúp cậu ta nữa, vậy thì cha mẹ sẽ không tha cho cậu ta, tự mình làm kiếm đâu ra nhiều điểm như thế?
Chu Minh Dũ không hề cần bộ dáng làm lấy lệ của cậu ta, xách nước bước đi như bay, bỏ Triệu Hỉ Đông lại phía sau.
Triệu Hỉ Đông còn muốn đuổi theo, nghĩ đến biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười của Trương Thúy Hoa, còn ánh mắt thì cười nhưng lạnh như băng, trong lòng cậu ta lại cảm thấy không thoải mái, không muốn qua đó để hứng chịu cơn giận không đâu, kết quả là ngây người hồi lâu, Chu Minh Dũ đã đi xa.
Mặt trời rất nhanh đã ló dạng, phải bắt đầu làm việc, Trương Thúy Hoa không có thời gian ở nhà ngây ngốc một ngày, anh trước tiên nghe bà sắp xếp công việc tiếp theo. Anh không cần phải đi làm, nhưng cũng không muốn ở nhà ngồi không, càng không muốn đi làm không công cho Triệu Hỉ Đông.
Tình huống trước kia không ít lần khiến cho Trương Thúy Hoa tức giận, nhưng nguyên chủ lại ỷ vào việc từ nhỏ đã được mẹ nuông chiều nên không có gì to tát, hiện tại tất nhiên sẽ không giống với lúc trước.
…
Chu Minh Dũ cùng Mạc Như đi đến vườn rau, Trương Thúy Hoa đang cong lưng không ngẩng đầu, bận rộn bắt sâu, nhổ cỏ, ngắt lá hư… tỉ mỉ giống như chăm sóc trẻ con.
Hiện tại trang trại nhà họ Chu thực hiện hợp tác xã cấp cao, dân thường đều có đất phân phối, số mẫu được phân phối dựa theo số lượng nhân khẩu và thành phần. Một phần ở cánh đồng, một phần nhỏ ở các ngõ ngách sau làng, những mảnh đất lộn xộn được thu thập thành vườn rau, mỗi nhà một mảnh, dùng rơm cao lương, vỏ ngô bện lại thành bức trướng vây xung quanh tránh gà vịt nhảy vào quậy quá.
Nhà họ Chu có chín phần đất ruộng, có hai phần là vườn rau, trước mắt có một phần lớn, ngoài ra vẫn còn hai mảnh vụt vặt to bằng lòng bàn tay, một mảnh trồng hành lá, một mảnh trồng ít đậu Hà Lan.
Mạc Như thấy vườn rau này rất nhiều loại, sinh trưởng xanh um tươi tốt, rau chân vịt, rau hẹ ăn hoài không hết, còn có dưa chuột, đậu côve, bầu bí, cà tím, cà chua, v.v Ngoài ra còn có một giàn dưa vuông có thể làm thức ăn, dưa vuông thật ra chính là bầu da xanh, nhưng mà lớn hơn bầu một ít, ăn cũng ngon hơn, dân địa phương thích dùng dưa này thêm chút bột mì chiên lên thành bánh dưa vuông.
Còn có vườn rau bên cạnh cũng trồng không ít dưa vuông, hiện tại cũng đã kết trái to cỡ đầu ngón tay, chờ đến giữa hè thì sẽ ra quả lớn chồng chất.
Ngoại trừ dưa vuông ra, nơi này còn trồng mấy hàng cây sợi bông.
Cô nghe Chu Minh Dũ nói, làm việc ở trong đội sản xuất, Hè Thu sẽ được nhân đôi phần lương thực, đương nhiên lương thực cũng sẽ có hạn ngạch. Cho dù gia đình có điểm cao hơn nữa thì hiện tại một lao động nam được phân nhiều nhất cũng chỉ bốn trăm bốn mươi cân lương thực, bao gồm bột tinh, ngũ cốc thô cùng hoa màu, khoai lang tươi năm cân.
Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thời này thiếu thịt cá trứng, trong bụng người nào cũng đều không có chất béo, một người đàn ông lao động làm việc nặng, một lần ăn một cân đều không đủ huống chi là một ngày. Khẩu phần ăn không đủ thì có đất phân phối trợ cấp, cho nên đất phân phối ngoại trừ trồng một ít rau dưa thì đa phần đều là khoai lang, rất ít thấy một số loại cây có năng suất thấp. Xét cho cùng thì khoai lang cũng là loại cây có lời nhất, một mẫu đất ít ra cũng có thể thu khoảng hơn một ngàn cân, với mức này về cơ bản trong nhà đều có thể ăn no.
Cho nên mọi người đều nói, “Đất phân phối giống như con đẻ, là mạch m.á.u của từng xã viên, nếu như không có đất phân phối, chỉ sợ cuộc sống của mọi người sẽ rất khó khăn.”
Mà lao động nam của nhà họ Chu có sức hơn hẳn những gia đình khác, mỗi người đều có thể lấy mười phần, không giống như nhà họ Triệu, đàn ông thì làm như đàn bà phụ nữ, phụ nữ thì làm như mấy đứa con nít. Cho nển có đất phân phối trồng mà vẫn có người chịu đói, tuy rằng Trương Thúy Hoa không nói ra nhưng trong lòng xem thường không ít, cứ luôn miệng nhắc nhở người trong nhà đừng học theo thói mấy người lười biếng kia, cả nhà chỉ toàn là kẻ ham ăn biếng làm.
Mạc Như cảm thấy mẹ chồng là một người rất đảm đang, nghe nói trước kia còn có một ngày được mở rộng ăn uống thoải mái, về sau tuy rằng không còn bột mì để ăn nhưng vẫn đủ lương thực để no bụng, cũng chưa nghe nói vì một miếng ăn mà đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán như gia đình những người khác.