Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 596
Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:05:26
Lượt xem: 32
Ngày mai có lẽ phải bán được hơn một trăm bức, đến lúc đó có mười lăm đồng, ái chà, không tính thì không biết, vừa tỉnh ra là giật mình, sau này mỗi năm bán tranh Táo vương cũng kiếm được không ít.
Chu Minh Duyệt và Chu Thành Chí tính toán, cảm thấy ban đêm đi ngủ không có lợi, tốt hơn hết là bảo các phụ nữ khác đổi ca, bảo bọn họ ban đêm thay ca, cũng có thể tô thêm một ít.
Tranh thủ kiếm tiền mấy ngày này.
Chu Thành Chí suy nghĩ khi nghe ông ta nói như thế: “Không đủ giấy gai rồi.”
“Mua đi, bảo Vương Lộ sáng mai nhanh chóng đến hợp tác xã mua một ít, mua thêm giấy đỏ bắt đầu viết câu đôi.”
Chữ biết bút lông đẹp nhất trong đại đội Tiên Phong là bí thư cũ Lý Bách Thanh, viết chữ rất đẹp, Chu Minh Duyệt cũng được, dù sao cũng đủ viết câu đối cho các xã viên.
Bọn có có trách nhiệm viết câu đối, dù sao cũng có nhiều xã viên dán câu đối đón Tết, đi xin người khác cũng phiền phức, trong đội có người biết viết chữ là giải quyết được rồi.
Chu Thành Chí: “Cậu là kế toán, cậu tự sắp xếp.”
Chu Minh Duyệt lại bàn bạc với Chu Minh Quý, mượn những phụ nữ khéo tay từ đội bọn họ thay ca giúp tô màu, ngày hôm sau đội hai làm tiếp, xoay vòng như thế sẽ không lãng phí thời gian.
Anh ta lại hỏi, còn phải đi mua tiếp các công cụ như giấy gai, giấy đỏ, thỏi mực, bút lông…
Các phụ nữ hiện tại làm việc nhiệt tình dâng cao, dù sao cũng đã tô màu thành thạo rồi, trước kia một bức tô trong một phút, hiện tại tay chân nhanh có thể tô hai ba bức trong một phút, tất nhiên là tô càng nhiều càng tốt, không thể lãng phí cho cơ hội này.
Chu Minh Duyệt sắp xếp người biết ăn nói chuyên ra ngoài tuyên truyền, nói đại đội Tiên Phong có tranh Táo vương không vi phạm chính sách.
Quả nhiên, nghe nói đại đội Tiên Phong có tranh Táo vương, mọi người ở các đại đội gần đó cũng chen chúc đến thỉnh tranh Táo vương.
“Ái chà, đúng là cứu mạng. Nếu không có tranh Táo vương thì làm sao tiễn ông Táo về trời bẩm báo chuyện tốt, suýt nữa đã làm chậm trễ chuyện tốt rồi.”
Chu Thành Chí thấy nhiều người đến thỉnh nên cũng không khách sao nữa, quy định cần phải một hào năm một bức, thiếu một xu cũng không được.
Vừa nghe thấy một hào năm một bức, có một số người kinh ngạc nói: “Sao đắt thế?”
“Của chúng tôi là tranh vẽ tay, điêu khắc rồi in ấn, rồi các phụ nữ tô màu. Các người không nhìn thấy, đồng chí Chu Ngọc Trung tay bị thương vẫn làm việc vì bản điêu khắc, hiện tại vẫn còn rất đau. Các phụ nữ cũng không dễ dàng, từng đôi mắt chịu đựng như mắt thỏ. Một hào năm một bức cũng chỉ là tiền vốn, tự dán trong nhà.” Chu Thành Chí rất kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-596.html.]
Nghe ông nói như thế, những người khác lập tức nói không đắt, dù sao cũng là thứ hiếm, hiện tại không mua, lát nữa người ta bán hết không mua được lại sốt ruột.
“Không đắt, không đắt, thấy sắp hai mươi ba rồi, nếu còn không thỉnh được thì hai ba hào cũng phải thỉnh.”
“Cũng như thế, đắt như thế phải treo một năm mới có lợi.”
Đợi bọn họ một tay giao tiền một tay thỉnh ông Táo, cầm trong tay nhìn: “Á chà, đẹp thế, không nỡ đốt, dù sao cũng phải treo cả năm mới được, treo lên như tranh tuyên truyền cũng rất đẹp.”
“Nghe nói năm tới rất có thể kiểm tra từng nhà không cho dán, có phải là thật không?”
“Ai mà quản nhiều đến thế, ứng phó trước năm nay rồi tính tiếp.”
Các kế toán như Chu Minh Duyệt và Vương Lộ, người tính điểm bận thu tiền, tiễn ông Táo, không ghi vào sổ kịp, dứt khoát viết chính tự, bán một bản vẽ một nét.
Tết ông Táo đang đến gần, ngày càng có nhiều người đến mua, toàn bộ đều là cán bộ đại đội đại diện đến mua, thậm chí còn có người muốn bán sỉ, mua về bán lén.
Đến ngày hai mươi hai, bán hết hàng tồn rồi bắt đầu xếp hàng đợi.
Chu Minh Dũ, Chu Thành Liêm, Chu Bồi Cơ phụ trách in ấn. Chu Minh Quốc, Chu Minh Nguyên, Chu Minh Lâm và những người khác phụ trách dẫn người hong khô, Mạc Như dẫn người phụ trách tô màu...
Nhóm hai mua giấy gai và dùng hết, rồi lại đến hợp tác xã để mua... cuối cùng, hợp tác xã cũng bán hết giấy gai, dù sao hợp tác xã cũng không có quá nhiều hàng tồn.
Dùng cùn hết mấy cây cọ, dùng hết bốn năm hộp thuốc màu…
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày hai mươi chậm hơn chút, tô khoảng bốn trăm bức, đợi đến hai mươi mốt đã rất thông thạo rồi, một ngày tô cả sáu trăm bức.
Hai mươi hai chậm hơn chút bởi vì không đủ giấy, tô khoảng hai trăm bức.
Cuối cùng tổng cộng hơn một ngàn bảy trăm bức, ngoài đội của mình một hào một bức, các đội ở gần đến sớm thì một hào năm một bức, sau đó bởi vì mọi người đều tranh giành nên chủ động yêu cầu hai hào một bức.
Cuối cùng kết toán sổ sách, Chu Minh Duyệt giật mình suýt nữa đã làm rơi bút, không ngờ lại kiếm được hai trăm bốn mươi tám đồng.
Ôi trời, thu nhập hơn một ngàn cân bông, thu nhập gần mười mẫu đất.
Thu nhập bán tranh Táo vương vừa rồi hơn những đội sản xuất bận rộn quanh năm, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc và vui mừng được?