Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:55:33
Lượt xem: 52
Hắn nghe thấy anh đồng ý dùng mình, Chu Bồi Cơ còn mừng rỡ hơn cả anh, “Nói như vậy là quyết định rồi nhé, tao trở về lấy công cụ mang tới đây, hôm nay lập tức khởi công.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như: Hắn ao ước được làm thợ mộc đến nhường nào đây.
Chu Bồi Cơ cũng không phải hạng người chỉ nói cho vui, hắn ta thật sự về nhà lấy công cụ, không hề ra vẻ chỉ làm cho có, mà là thật sự rảnh rỗi đi đến chỗ đất nền nhà hỗ trợ xử lý gỗ.
Người nhà hắn cũng mặc kệ, Trương Thúy Hoa cũng giả vờ như không biết, những người khác trong thôn lại vô cùng tò mò, từ khi nào mà hai nhà kia đã khôi phục lại "mối quan hệ”.
Có Chu Bồi Cơ hỗ trợ, động tác của Chu Minh Dũ cũng nhanh chóng hẳn lên, công cụ cũng rất thuận tay. Trước tiên bọn họ xử lý mấy khúc gỗ một chút, thân cây thô mà rắn chắc thì giữ lại làm xà nhà và trụ nhà, đầu tiên phải đánh dấu làm mốc. Xử lý gỗ xong thì đem đi hong gió, mấy khúc đầu thừa đuôi thẹo thì có thể cân nhắc làm những thứ khác.
Chu Bồi Cơ dùng mấy cây gậy đóng một cái cửa gỗ, còn làm thêm một cái ghế dài.
Mạc Như nhìn nhìn, “Tường còn chưa dựng mà cửa đã có rồi.”
Chu Bồi Cơ nói: “Đến lúc đó cô dùng sợi miên hòe quấn nó với tường vây trước, như vậy là có thể sử dụng cái cửa này rồi.”
Mạc Như: Được thôi.
Đôi khi cô cảm thấy Chu Bồi Cơ rất khôn khéo, có đôi khi lại giống như đồ ngốc, vì vậy cô sẽ không lý luận bất cứ điều gì với hắn.
Chu Minh Dũ đang ở nơi đó đào móng.
Anh đã nghe ngóng được, ở trấn Vọng Tiên có một mỏ đá vứt đi, anh dự tính đến lúc đó cùng Mạc Như đi thu một ít đá trở về, có đá tảng lớn làm nền móng thì nhà sẽ được chắc chắn kiên cố hơn, hơn nữa không dễ dàng bị mục nát.
Mạc Như đi rót nước từ ấm đun đưa qua cho anh uống, có Chu Bồi Cơ ở chỗ này, bọn họ không thể thì thầm quá nhiều.
Đúng lúc này, Trương Căn Phát đi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-53.html.]
Nhìn Trương Căn Phát ở trước mặt này thật sự hoàn toàn khác xa với người đã từng tuyệt vọng sa sút của hai ngày trước, ông ta đã khôi phục lại sức chiến đấu, cả người như viết một hàng chữ lớn "Tôi rất tuyệt vời!”
"Này, cậu Minh Dũ, đang chuẩn bị xây nhà hả.” Trương Căn Phát đứng hai tay chống nạnh, ông ta luôn muốn học theo tư thế của mấy lãnh đạo trên huyện, làm hết khả năng để khoe cái đem bụng nhỏ, chỉ tiếc là ông ta quá gầy, bụng ra tới eo đã bị lõm vào trong, làm kiểu gì cũng đều không ra nỗi cái dáng vẻ kia.
Chu Minh Dũ không nóng không lạnh, nói: “Đúng vậy, đại đội trưởng có chỉ thị gì sao?” Anh suy nghĩ, có thể là Trương Căn Phát tới làm khó dễ, dù sao thì đất nền nhà vẫn chưa được phê duyệt.
Trương Căn Phát đi quanh nhìn nhìn, đi đến chỗ hai gây gỗ dài nơi đó, "Chừng này gỗ chắc là đủ rồi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Minh Dũ nói: "Xây một gian thì đủ rồi, nhưng nhà ba gian thì lại không đủ. Nếu muốn xây nguyên một viện thì càng không đủ.”
Gỗ không đủ, anh liền suy nghĩ cứ xây chắp vá một gian trước đã, về sau lại xây tiếp.
Trương Căn Phát xoa xoa cái đầu hói bị ánh nắng rọi vào phản chiếu của mình, "Không phải lần trước nói dùng điểm công tác đổi vật liệu sao, vì sao không đến trong đội chặt hai cây?”
Chu Minh Dũ nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc, "Không phải đại đội trưởng không đồng ý sao? Ông không đồng ý ai dám chặt cây?”
Trương Căn Phát: Đừng nói dễ nghe như vậy, cho rằng đội trưởng tôi đây là kẻ ngốc à, không cho mấy người xây nhà, không phải mấy người vẫn cứ lăn lộn ở đây sao? Đất nền nhà vẫn chưa phê duyệt cho mấy người đấy!
“Ha ha, cũng không phải là không đồng ý, có khó khăn thì mọi người cùng nhau giải quyết, đúng không. Thật ra cậu nhìn trong thôn mình đi, rất nhiều gia đình người mười mấy người ở chung trong một nhà ba bốn gian cũng không phải là ít, không phải nhà ai cũng đều có thể xây nhà.”
Muốn xây một gian nhà, không tích góp ba đến bốn năm thì sẽ không đủ vật liệu, nhân công mọi người có thể hỗ trợ, nhưng vật liệu thì nhất định phải tự gia đình mình tích góp.
Có một vài nhà, con trai con gái đều đã mười mấy hai mươi tuổi, kết quả vẫn là bốn năm người ngủ chung trên một cái giường đất.
Chu Bồi Cơ đi tới, “Đại đội trưởng, nếu như người mà ông nhắc đến là mấy người vừa lười biếng vừa ngu ngốc vừa tham lam kia, thì hai mươi người ngủ chung trên một cái giường đất cũng không oan uổng.” Ví dụ như nói gia đình nhà Triệu Hỉ Đông, cả nhà còn ngủ chung trên một cái giường, bởi vì một cái giường đất khác đã sụp, vẫn luôn không chịu sửa chữa!
Trương Căn Phát cười ha ha, nói với Chu Minh Dũ: “Trong đội có cây đấy, đi chặt hai cây đi, cộng lại là đủ rồi. Cậu là anh hùng diệt trừ bốn hại của thôn chúng ta, hẳn là nên nhận được sự quan tâm.”