Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 528
Cập nhật lúc: 2024-08-16 05:56:28
Lượt xem: 29
Mạc Như không thể hiện như vậy, trong lòng cô ấy lại được đánh giá cao thêm một bậc, cảm thấy Mạc Như tuy rằng là phụ nữ dưới quê nhưng cũng có điểm đặc biệt, dù gì bây giờ cũng là chiến sĩ thi đua, phụ nữ tiêu biểu, khác với những phụ nữ không có văn hóa kia.
Cô ấy còn lấy vài quyển sách ra, đưa cho Mạc Như: “Những cuốn này tôi đọc qua rất nhiều lần rồi, không muốn đọc nữa, tặng cho cô.”
Mạc Như nhìn, một quyển là “Tuyển tập thơ nhà Đường”, quyển “Tống Từ”, còn có một quyền “Hồng lâu mộng”, ngoài ra còn có vài quyển tạp chí chọn lọc.
Mạc Như cầm quyển Hồng Lâu Mộng lên, lật ra xem thử, lại còn là cổ văn, ngay lập tức rất có hứng thú.
Phó Trân cười nói: “Nếu như đọc không hiểu có thể hỏi tôi, đọc sách học chữ là nhanh nhất, những lớp học chữ kia suốt ngày dạy tùm lum, hai năm cũng không học nổi một nghìn chữ.”
Mạc Như cười, cũng phải: “Cảm ơn bác sĩ Phó.”
Phó Tàn trách móc: “Còn bác sĩ Phó, bác sĩ Phó nữa, cô cứ gọi tên tôi đi, tất nhiên là cô muốn gọi tôi là cô cũng được.”
Mạc Như gọi cô ấy là Phó Trân.
Chiều tối Mạc Như ẵm con gái và dẫn Phó Trân đến nhà ăn, làm quen chào hỏi với các thành viên.
Bây giờ đàn ông về rồi, trong đội lại trở nên đông đúc, cơm nấu bữa sáng không đủ chia cho bữa tối, nhiều lúc nhà ăn nướng khoai lang hoặc nấu cháo đặc tập thể, mọi người ăn cơm xong về nhà hai bó cỏ là làm ấm giường đất được rồi, không cần nấu cơm thtôi.
Dù gì nhà ăn giữ nguyên không đổi từ lúc mới có như đội hai như vậy hiếm thấy, đúng thật là tiện lợi cho thành viên, mà không phải là làm hùa theo, hơn nữa làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cũng được coi là làm được công bằng công chính hầu hết mọi người hài lòng, vậy nên đương nhiên là bọn họ chịu ăn nhà ăn rồi.
Nghe nói Phó Trân là bác sĩ ở bệnh viện huyện xuống sẽ ở nhà chiến sĩ thi đua, các thành viên đều rất kích động, nhiệt tình chào hỏi cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa hay Chu Bồi Lâm đến lấy cơm, nhìn thấy Phó Trân vui mừng lên chào hỏi: “Bác sĩ Phó là cô à, lần trước ở bệnh viện thực sự là cảm ơn cô nhiều.”
Nghe nói bác sĩ Phó đến rồi, rất nhanh mấy người Chu Ngọc Trung, Ngô Mỹ Anh, Hà tiên cô cũng đến nói lời cảm ơn.
Phó Trân cười nói: “Tôi đâu phải là bác sĩ khoa ngoại, cũng không làm gì, mọi người cũng đừng khách sáo như vậy, sau này tôi làm tuyên truyền ở đại đội, còn mong mọi người hợp tác hỗ trợ thêm công việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-528.html.]
Mọi người cười nói: “Cô là bạn của chiến sĩ thi đua chúng tôi, thì chắc chắn là ủng hộ rồi, cô nói gì thì chúng tôi làm nấy.”
Phó Trân nhân cơ hội nói: “Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, các phụ nữ bắt đầu làm kiểm tra phụ khoa đi.”
Vừa nghe nói làm kiểm tra phụ khoa, các phụ nữ đều trở nên đỏ mặt ngượng ngùng, bắt đầu đánh trống lảng, nói mau ăn cơm đi.
“Bác sĩ Phó, ăn cơm xong, bảo giọng ca vàng của thôn chúng tôi hát cho cô nghe một đoạn.” Có người chỉ Thiền Điệp Cầm.
Hai mắt Thiền Điệp Cầm nhìn chằm chằm vào quần áo và khuôn mặt của Phó Trân không rời, cũng không màng việc lấy cơm, tuy rằng cô ấy nói chị cả cô ấy như thế nào, nhưng mà dù gì chỉ là làm việc ở hợp tác xã, nói trắng ra thì cũng chỉ là phụ nữ dưới quê.
Phó Trân người ta thì khác, đây là người thành phố chính hiệu, nhìn đúng thật là có khác, cứ như ngôi sao ở trên tranh ảnh vậy.
Tranh ảnh cũng không nhìn thấy nhiều, còn là trước đó cô ấy từng nhìn thấy ở trên một hộp thuốc, chính là tóc hơi hơi xoăn nhẹ, mặt mày tinh tế, da dẻ trắng trẻo, mày đen môi đỏ, mặc quần cực kỳ đẹp như vậy.
Cô ấy nhìn thế nào cũng thích, bất giác muốn bắt chước theo, suy nghĩ sao chân mày người ta lại đẹp như vậy, không có sợi lông thừa?
Phó Trân về quê là đi công tác vậy nên có phụ cấp về quê, cũng có phần ăn phiếu cơm của mình, định lượng mỗi ngày một cân, nhà ăn ăn gì thì cô ấy ăn nấy.
Ngoài ra cô ấy lại lấy thêm tiền ra đưa tiền ăn.
Hà Quế Lan nói: “Bác sĩ Phó lấy phiếu ăn là được rồi, không cần tiền, cán bộ đến làm việc tại đại đội chúng tôi đều như vậy, đưa phiếu ăn là được, không cần phải ra tiền nữa.”
Tuy rằng phiếu ăn chỉ là tư cách mua đồ ăn, trên thực tế vẫn phải ra tiền mua lương thực, nhưng mà mọi người quen theo tục lệ, cán bộ đến làm việc ăn cơm thì lấy phiếu ăn không cần trả tiền.
Phó Trân không thay đổi được nên đành phải cất vào, cười nói: “Vậy thì cháu lời to rồi.”
Trương Thúy Hoa cười nói: “Dưới quê chúng tôi ăn thô thiển, bác sĩ Phó đừng chê bai là được, nếu như ăn không quen thì nói với chúng tôi, nghĩ cách thay đổi cải thiện cho cô.”
Phó Trân vội xua tay: “Cảm ơn thím hai, không cần phiền phức như vậy, cháu ăn được.”
Cô ấy nghe người ta đều gọi Trương Thúy Hoa là thím hai nên gọi theo.