Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 526
Cập nhật lúc: 2024-08-16 05:55:44
Lượt xem: 36
Mạc Như ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong sân có một người phụ nữ, mặc áo lông cừu màu hồng, quấn khăn choàng lông màu đỏ, chân mang một đôi giày da lộn gót vuông màu đen, càng trông thân hình cô ấy cao ráo.
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía cô, nhưng mà ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ chói chang, không nhìn thấy gì cả, thì có thể đưa tay lên che trán nhìn qua.
Mạc Như vẫy vẫy tay với cô ấy, vui mừng nói: “Bác sĩ Tiểu Phó!”
Cô vội xuống đất mang vớ hương bồ chạy ra: “Cơn gió nào thổi cô đến đây vậy?”
Phó Trân bước vào trong nhà, nắm lấy tay Mạc Như, vui mừng nói: “Bệnh viện bên tôi nhận được nhiệm vụ đến nông thôn điều trị, tôi muốn đến thăm cô nên cố tình chọn công xã bên cô đấy.”
Mạc Như cười nói: “Mau vào nhà ngồi.” Cô lại hỏi thăm Khâu Vân và vợ, hỏi thăm Khâu Lỗi.
Phó Trân nói: “Đều khỏe lắm, tên khốn Khâu Lỗi, không phải hai người còn thân quen hơn tôi sao, tôi không thân với nó đâu.”
Mạc Như cười, lại hỏi Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, anh còn về xưởng làm giấy không?”
Chu Minh Dũ nói: “Có một lô hàng cần sắp xếp, ngày mai đưa đến hợp tác xã mua bán, hai người nói chuyện trước đi.”
Phó Trân bảo anh cứ bận việc của anh: “Ít nhất là chị ở đến tháng chạp đó, chúng ta có nhiều thời gian, chỉ sợ làm phiền hai người thôi.”
Mạc Như nói: “Chúng tôi hoan nghênh lắm, gian phòng phía đông đang trống nên cô cứ ở đó. Ồ! Đúng rồi, bác sĩ tiểu Phó, cô có mang chăn gối không?”
Ở nông thôn có chỗ ở nhưng không có chăn bông dư dả.
Nhưng mà nếu Phó Trân không mang theo thì cô cũng có cách, may gấp một cái là được, bông vẫn còn nhiều.
Phó Trân cười nói: “Có, ở đại đội hai người, chút nữa mang qua, tôi còn mang quà cho Thất Thất nữa.”
Cô ấy vào nhà xem Chu Thất Thất.
Lúc này Chu Thất Thất đang ngủ ngon, hai tay nhỏ đang nắm nắm đ.ấ.m đặt trên đầu, không cho Mạc Như đặt nó vào trong túi ngủ bị gò bó.
Phó Trân khen ngợi: “Con bé này xinh giống cô.”
Mạc Như cười nói: “Mũi giống ba nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-526.html.]
Phó Trân lấy một miếng vải đỏ từ trong túi xách mình ra, trong đó có hai cái vòng bạc nho nhỏ, trên đó còn có vài các lục lạp nhỏ hoa văn hoa sen: “Đây là tôi cho Thất Thất.”
Mạc Như vội nói: “Bác sĩ Tiểu Phó, phần quà quý giá như vậy chúng tôi không nhận được đâu.”
Phó Trân nhíu mày: “Quý giá chỗ nào? Tôi nói với cô, còn không mua được hai cân bông nữa.”
Mạc Như nghe giọng điệu của cô ấy dường như có câu chuyện nên càng không thể nhận.
Phó Trân nói: “Tôi tưởng cô khác với bọn họ, sao cũng thô tục như vậy? Mấy vàng bạc này, đâu có ăn như cơm được, tôi nói cô biết, lúc đói thì một con cá vàng cũng không đổi được một cái bánh ngô, cô đừng coi trọng quá.”
Mạc Như chỉ dành nhận lấy, đeo lên cho Chu Thất Thất.
Vòng bạc cũ, nhìn là thấy cũng nhiều năm rồi, cô hỏi: “Đây không phải là vòng lúc nhỏ của cô chứ?”
Phó Trân cười nói: “Sao cô biết, đúng thật là vòng hồi nhỏ tôi đeo, cho Thất Thất vừa đẹp. Tôi nói với cô, đeo vòng này nuôi người, càng lớn càng xinh đẹp, không tin thì cô nhìn tôi đi.”
Mạc Như cười.
Phó Trân nói: “Cô tin tôi đi, lúc nhỏ tôi xấu lắm.”
Mạc Như đương nhiên là không tin lúc nhỏ cô ấy xấu xí: “Vòng có ý nghĩa lưu niệm như vậy, nên để lại cho con cô sau này.
Phó Trân nhún vai, bĩu môi nói: “Tôi cũng đâu định lấy chồng mà đòi có con.”
Mạc Như ngây người ra, không hiểu sao cô đột nhiên có suy nghĩ như vậy, lần trước gặp mình cô cảm giác Phó Trân phải là một người phụ nữ tri thức tràn đầy mộng mơ về tình yêu và tương lai, thậm chí còn có thể có chút cảm xúc tiểu tư sản.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng cô cũng chỉ gặp qua Phó Trân mỗi lần đó, nhưng mà bởi vì khá là hợp nhau nên có cảm giác vừa gặp đã quen, sau đó tuy rằng không gặp mặt nhưng mà cũng nhớ nhung hỏi thăm lẫn nhau, cô sẽ nhờ Khâu Lỗi mang quà cho Phó Trân, Phó Trân cũng nhờ Khâu Lỗi mang quà cho Thất Thất.
Bây giờ Phó Trân có thể đến, đương nhiên là cô rất vui mừng, dù gì làm bạn với phụ nữ tri thức khác với các phụ nữ xung quanh.
Phó Trân thấy Mạc Như còn định nói gì đó, vội đánh trống lảng: “Cô nói một chút cho tôi nghe về tin tức luyện sắt thép trong huyện đi, bệnh viện bên tôi còn xếp hai cái lò cao đó, mỗi ngày đều có người trông chừng hai mươi bốn tiếng, bỏ đủ thứ đồ vào trong đó khiến cho cả bệnh viện suốt ngày khói hun lửa cháy, về đến nhà rửa xà phòng ba lần cũng không rửa mặt sạch được.”
Mạc Như hả một tiếng: “Bệnh viện cũng luyện ư? Vậy có còn thời gian làm việc không?”
“Thì ai mà biết đâu, không chỉ là bệnh viện, cửa hàng bách hóa, trường học, nhà tù cũng luyện đó.” Phó Trân nhếch mày một cái: “Biết ngay lúc bắt đầu thu các loại kim loại, nồi sắt, xẻng sắt, sau này là thép, đồng, bạc, vàng đều thu. Nhưng mà sau này bí thư Cao nói luyện sắt thì là luyện sắt, đừng thừa nước đục thả câu, kêu các cán bộ trả lại những trang sức quý giá kia cho người dân không được ăn hối lộ, vậy nên những chiếc vòng và bông tai mới về hết.”