Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-08-15 06:13:12
Lượt xem: 42
Còn phần thưởng giày và áo khoác quân đội phát cho Mạc Như, đó đều là vật phẩm mà luyện sắt thép được phát.
Công xã đương nhiên cũng là như vậy, bột mì, đường cũng là vật phẩm, còn về lá trà, là trà cũ năm ngoái trong văn phòng bí thư, không uống hết.
Phiếu vải thì, cũng đâu phải vải, vẫn phải chiến sĩ thi đua tự bỏ tiền ra mua.
Nhưng mà nhìn thấy các thành viên vui mừng ngưỡng mộ như vậy, Lâm Thư cũng cảm thấy khá vui mừng,
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạc Như nhìn nhìn những phần thưởng đó, thích nhất là phiếu vải sáu trượng kia.
Còn về lá trà, cô và Chu Minh Dũ vừa ngửi là biết không phải loại lá trà tốt gì, không phải là trà cũ thì là loại trà tệ nhất.
Kiếp trước bởi vì vấn đề công việc, cô và Chu Minh Dũ đều hiểu biết về lá trả, uống nhiều là biết mùi thôi.
Đặc biệt là một lãnh đạo cũ của Chu Minh Dũ cực kỳ thích uống trà, thích trà đạo, cô cũng uống không ít trà của ông cụ, cũng đến không ít các chợ và vườn trà khắp nơi để mua lá trà làm quà tặng.
Xuyên không đến đây không có để uống, hai người cũng nhập hương tùy tục nên không uống nữa.
Cô đẩy nhẹ Chu Minh Dũ, hai người nhìn nhau một cái, rồi nhìn lá trà kia.
Chu Minh Dũ cười, nháy mắt với cô một cái.
Mạc Như lấy gói lá trà lên, hào phòng nói: “Chủ nhiệm Lâm, lá trà này cao cấp quá, người dưới quê như chúng tôi làm sao mà biết uống chứ, tặng cho anh đấy.”
Lâm Thư được lòng tốt bất ngờ: “Đồng chí Mạc Như, không dám lấy đâu, dây là phần thường cho cô mà.”
Mạc Như cười nói: “Chúng tôi không biết uống, phí của, tốt hơn hết là uống nước đường trắng. Vậy thì tôi có thể đổi lá trà lấy những cái khác với các anh không?”
Lâm Thư: “Đổi cái gì?”
“Đổi vài miếng kính.” Mạc Như hình dung một chút: “Cửa sổ nhà tôi không có kính, mùa đông gió lùa, khó chịu lắm.”
Thực ra nhà của mọi người trong thôn đều không có cửa sổ kính, đến nhà Trương Căn Phát ngày trước cũng không có, nhưng mà mọi người nghe cô ấy nói cảm thấy cô ấy nên có, dù gì cô ấy là chiến sĩ thi đua, là phụ nữ tiêu biểu có công lớn.
Đương nhiên phải có kính.
Lâm Thử nghe thấy cũng không phải chuyện khó gì, kính này tuy rằng không cho phép người dân bán lại, cá nhân cũng không mua được, nhưng mà đơn vị cơ quan mua thì không phải là vấn đề gì khó khăn.
Anh ta cười nói: “Cô chờ đó, chút nữa tôi mang hai miếng đến cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-507.html.]
Mạc Như ngay lập tức đưa một tờ giấy lên, trên đó có kích thước, nhờ anh ta cắt giúp kích cỡ đó…
Lâm Thư cười: “Cô chuẩn bị cũng khá đầy đủ nhỉ.”
Mạc Như ngại ngùng nói: “Để chủ nhiệm Lâm chê cười rồi, ngày trước kỹ thuật viên Cao đến dạy chúng tôi học chữ, tôi cũng có đi học được vài ngày, biết vẽ vời bậy bạ vài chữ.”
Lâm Thư mở giấy ra xem một cái, tuy rằng viết không mấy nghiêm túc, nhưng mà chắc chắn không giống người mới học, đường nét mượt mà, ngược lại hơi có cảm giác viết thảo.
Anh ta cười nói: “Được, tôi nhớ rồi.” Vừa nói vừa nghiêm túc kẹp tờ giấy đó vào trong sổ tay làm việc của mình, lá trà đương nhiên là không lấy, anh ta trả lại cho Mạc Như: “Đây là phần thưởng cho phụ nữ tiêu biểu, cô giữ lấy mời người ta uống đi.”
Mạc Như cũng không từ chối nữa, cảm ơn anh ta, sau đó cùng với Chu Minh Dũ đưa Lâm Thư về hướng bắc.
Chờ Lâm Thư vừa đi, mọi người lại bắt đầu vây quanh đống phần thưởng đó bàn tán xôn xao.
Mạc Như lớn tiếng nói: “Nấu nước, trưa mời mọi người uống trà!”
Mời chúng tôi uống trà ư?
Một đám người nghe xong kích động, uống trà đó, có người thì thầm bao nhiêu năm rồi chưa từng uống trà, có người thì thầm lá trà có vị gì, chưa từng uống bao giờ.
Trương Cấu vừa nghe Mạc Như nói muốn mời cả đội uống trà, đau lòng c.h.ế.t đi được, tìm thấy Mạc Như: “Sỏa Ni, em không thể rộng rãi như vậy được.”
Mạc Như cười nói: “Lát nữa chị uống thêm ít đi.”
Trương Cấu nôn nóng: “Đồ tốt như vậy, chúng ta uống đều uổng phí.”
Mạc Như nói: “Vậy cho ai uống thì không uổng phí?”
Trương Cấu lại không nói ra được, cho lãnh đạo uống ư? Đúng, cho lãnh đạo.
Chị ta hùng hồn trả lời: “Em là chiến sĩ thi đua, sau này lãnh đạo đến thôn em cũng phải lấy ra chiêu đãi, lấy lá trà ra nở mặt nở mày đến mức nào?”
Mạc Như cười nói: “Chị dâu, lãnh đạo người ta không thèm uống cái này đâu, là do dưới quê mình không có bán đều tưởng là đồ tốt, chị nếm thử chắc là không thích nữa.”
Trương Cấu không thuyết phục được Mạc Như nên cả gan đi tìm Trương Thúy Hoa, từ lúc cùng chửi nhau với Lý Quế Hoa, chị ta cảm giác như mẹ chồng mình dường như đối xử với mình tốt hơn ngày trước một chút.
Trương Thúy Hoa đang dẫn các phụ nữ chuẩn bị ăn trưa.
Trương Cấu: “Mẹ à, mẹ khuyên thử Sỏa Ni đi, cũng không để tâm chút nào, lá trà vừa mới phát là phung phí hết.”