Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 5.2: Sỏa Ni không ngốc nghếch

Cập nhật lúc: 2024-07-28 09:15:42
Lượt xem: 127

Không có đồng hồ, chỉ có thể nhìn sắc trời để đánh giá, có thể là đã sáu giờ? Lúc này mặt trời vừa ló dạng từ đằng đông đỏ rực, cây cối xanh tươi lung linh dưới ánh nắng, một mảng màu xanh đẹp như giấy dán tường sắc nét.

Hoa trên cây đều đã tàn, lá xanh từng mảng, thật là đẹp, khẳng định không phải là mùa xuân… Cô chợt nhớ ra điều gì đó, lúc bước ra ngoài, hình như cô nhìn thấy chị dâu hai và chị dâu đều không mặc áo khoác bông thì phải?

Vì sao cô còn mặc áo bông quần bông?!

Lúc dậy sớm, cô còn nghe thấy chị dâu hai và chị dâu ba nói sẽ đi thu hoạch lúa mạch, vậy chẳng phải sắp đến mùa gieo trồng rồi hay sao, tục ngữ nói "tiết mang chủng mau mau trồng trọt”, tiết chủng là phải thu hoạch lúa mạch, hẳn là thực hiện lúc trời nóng nhất.

Vậy mà cô còn mặc áo bông quần bông? Chẳng lẽ bởi vì cô ngốc? Đoán chừng có khả năng hơn là bởi vì quá nghèo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng may áo bông này cũng không dày, sợi bông đều không ấm áp, cô cũng không cảm thấy nóng.

Ngay sau khi Mạc Như vừa rời đi, Trương Cấu lập tức nhảy vào nhà, nói với vẻ thần bí: "Chị dâu hai, tối hôm qua chị có nghe được động tĩnh gì không?”

Đinh Lan Anh nhìn chị ta một cái, "Động tĩnh lớn như thế làm sao không nghe thấy được.”

"Cô em dâu thứ năm này không phải là… khỏe rồi chứ?”

“Nghe cô ấy gọi người khác rất đàng hoàng, không hề có dáng vẻ ngốc nghếch.”

“Nếu là như vậy, có phải cũng sẽ đi tranh công làm việc hay không?” Trương Cấu hỏi.

Đinh Lan Anh nói: "Cứ để xem mẹ sắp xếp như thế nào đã, không thấy hiện tại ngay cả cậu Năm cũng đều không cần đi làm hay sao?”

Trương Cấu trề môi, hai vợ chồng này đều chịu làm việc, vậy còn không phải là áp bức bọn họ? "Đúng là kẻ ngốc mà cũng tốt số.”

Theo chị ta thị chị dâu hai cũng rất may mắn, năm 1951 gả sang đây thì vừa được phân ruộng tự mình làm chủ, cuộc sống rất sung túc, năm 1956 chị ta gả vào đây thì đã bắt đầu lên xã cấp cao, đất đai cùng gia súc đều phải giao ra, nguyên một nhà đều phải đi tranh công kiếm việc làm sống qua ngày.

Chị ta lại hỏi chị dâu hai có làm món gì ngon không, Đinh Lan Anh cười nói: "Phía trên là mỳ rau cao lương bánh ngô hấp, phía dưới là cháo cao lương khoai lang khô, mợ còn muốn gì nữa?”

Trương Cấu trề miệng nói, "Canh khoai lang, bánh khoai lang, từ bỏ khoai lang là sống không nổi à, nồi trên nồi dưới đều là mì khoai lang, làm người ta ăn đến nổi phát ngán từ trong ra ngoài.” Chị ta nhân lúc mẹ chồng không ở nhà liền bốc một lát dưa muối chua bỏ vào miệng, nói với Đinh Lan Anh: "Cũng sắp đến tiết Mang chủng rồi, đi phân lúa mạch phát mệt luôn, chị dâu hai, làm gì thì làm nhà chúng ta cũng nên ăn một bữa bánh trái bằng bột mì đi.” Từ nhỏ đến lớn chị ta chưa từng được ăn bánh bột mì một cách thỏa thê, nghe người ta nói trước kia thời điểm nhà họ Chu thu hoạch lúa mạch có thể ăn uống thoải mái một bữa, nhưng sau khi chị ta đến thì không còn nữa!

Chình mình đúng mà mệnh khổ.

Đinh Lan Anh không nhẫn tâm chọc phá mộng đẹp của chị ta, từ khi Trương Cấu gả lại đây thì đã khao khát có thể ăn mì chất lượng thả cửa, kết quả là mơ đến hôm nay vẫn thực hiện được.

Lúc này Trương Cấu ngửi được thoang thoảng mùi cháy khét dưới đáy nồi, "Chị dâu hai, chín rồi, mau lấy ra.”

Đinh Lan Anh ai da một tiếng, "Mợ không nói là thiếu chút nữa chị quên luôn.”

Trương Cấu: Chị có thể quên được sao? Sợ là chị muốn độc chiếm một mình thì có.

Con chuột nướng cháy đen thui như cục than đen, Trương Cấu cũng không sợ bị bỏng, lấy tay đập đập vài cái, khéo léo bẻ thành từng miếng, kẹp một ít lá cỏ nhét vào miệng, "Chị dâu hai, em mang đi cho Ni Đảng Nhi cùng Lan Tử Nhi ăn nhé.” Nói xong chẹp miệng nhai nhai một miếng trong miệng mình, “Thật là thơm!”

Đinh Lan Anh vội nói: "Để dành cho vợ của Cậu Năm một miếng.”

"Chị dâu hai, chị thật biết lo lắng, cô ta đi theo Cậu Năn thì có thứ ngon nào mà ăn không được, vậy trứng gà có thể ăn ít lại không?” Trong lúc Trương Cấu nói chuyện còn nhanh chóng liếc mắt một cái ra ngoài cửa lớn, tránh cho bị mẹ chồng nghe thấy mà trách mắng.

Lại nói đến Mạc Như, sau khi ra khỏi gian nhà phía tây, ra khỏi ngõ nhỏ lại đi về hướng bắc, men theo con đường làng đầy bùn đất.

Cô không có kinh nghiệm mang thai, bất thình lình ôm cái bụng to, chân lại không quen đi giày rơm, cứ cảm thấy giây tiếp theo sẽ bị té ngã, vì vậy cô hết sức cẩn thận và cố gắng thích nghi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-5-2-soa-ni-khong-ngoc-nghech.html.]

Trên đường có mấy đứa con nít sáu bảy tuổi nhìn cô, đều cười hì hì nói: "Sỏa Ni Ngốc, Sỏa Ni Ngốc, đánh một cái rắm thối, đập vào cái m.ô.n.g bự!”

Trẻ con tầm tuổi này thích nhất là khi dễ người khuyết tật, không biết phân biệt đúng sai, chỉ cần người lớn trong nhà không cấm đoán thì sẽ càng quá trớn, trước đó bọn chúng cũng không ít lần ném đá vào người Mạc Sỏa Ni.

Mạc Như lại không quen bọn chúng, quay sang làm mặt quỷ hung tợn làm cho bọn chúng sợ tới mức khóc hu hu bỏ chạy, "Sỏa Ni Ngốc đánh người, Sỏa Ni Ngốc đánh người!” Mạc Như thấy có người lớn từ trong nhà đi ra bên ngoài nhìn xem, cô hừ một tiếng rồi tiếp tục giả vờ cái gì cũng không biết quay lại bước đi.

Mạc Như vừa đi vừa quan sát, đập vào mắt cô đều là nhà được đắp bằn bùn và rơm vàng giống như nhà họ Chu, thỉnh thoảng có một vài hộ dùng gạch đá xanh làm móng, còn lại đại đa số đều là gạch vuông xây lên đến đỉnh, nóc nhà cũng không được lợp toàn bộ bằng mái ngói, mà là dùng những thanh gỗ nâng nóc nhà, sau đó phủ bùn và rơm cao lương lên. Rơm cao lương thời gian lâu ngày biến thành màu đen, hư thối, rất dễ bị dột, đặc biệt là những lúc bên ngoài trời mưa to thì trong phòng bị mưa nhỏ, nhà nào cũng không thể tránh khỏi. Cô không khỏi nhớ tới một câu chuyện xưa mà trước đây Chu Dũ đã kể cho cô nghe, rằng nhà của Lưu Dung tuy cũng là mái rơm cao lương nhưng người ta đã ngâm qua dầu cây trẩu, cho nên sẽ không bị dột và mục nát.

Đúng rồi, cô còn phải nghĩ cách để cô cùng Chu Dũ ở cùng nhau trong một căn phòng thoải mái không bị mưa dột!

Dọc đường đi, cô chú ý xem nhà ai có cây ăn quả nào không.

Lúc này tường rào đều không cao, trong nhà có cây thì bên ngoài đều nhìn thấy rõ, cô suy nghĩ tốt nhất là nên có cây táo, trữ một ít táo trong không gian trữ đồ cũng rốt.

Cô đi tới phía sau thôn, tình cờ gặp phải Chu Minh Dũ đang đi gánh nước trong sông để tưới rau, cô lập tức nhảy nhót đuổi theo.

Chu Minh Dũ: “Mạc Như, em đến vườn rau chờ anh, bờ sông trơn.”

Mạc Như: "Em ở trên chờ anh là được rồi, hai chúng ta trò chuyện.”

Lúc này, trên đường có không ít người đi gánh nước tưới vườn rau nhà mình cùng đất phân phối, khi bọn họ nhìn thấy Chu Minh Dũ liền nhanh chóng tránh ra, không thèm chào hỏi.

Mạc Như cảm thấy hơi kỳ quái.

Cô lặng lẽ nói với Chu Minh Dũ, có phải nên nghĩ cách ở riêng nhưng không chia tài sản hay không, như vậy mới dễ dàng cất giấu lương thực một cách người không biết quỷ không hay, nếu không cả gia đình ở cùng nhau thì cô không có cách nào giấu diếm được mẹ chồng cùng với hai bà chị dâu.

Chu Minh Dũ nghe thấy đương nhiên cũng sẽ ủng hộ, "Để anh thử xem phản ứng của mẹ rồi nói lại cho em biết."

Mạc Như cười ngọt ngào, "Chồng em lợi hại nhất.”

Chu Minh Dũ rùng mình, chân cũng lảo đảo một cái, "Mấy sự thật này không nên nói bừa.”

Chu Minh Dũ xuống đáy sông múc nước, Mạc Như ở trên bờ tiếp tục nhìn một vòng, phát hiện ra bên kia có một căn nhà cỏ nho nhỏ, phía trước là một mảnh đất trống, chất từng đống cỏ khô, thế nhưng lại không trồng lương thực cùng thức ăn, có lẽ là đất không thích hợp chăng?

Bên bờ sông có mấy cây liễu, còn có một ít sợi miên hòe, bồ tử, v.v

Mạc Như nhỏ giọng nói: “Chu Dũ, em quay về lấy lưỡi liềm, chúng ta chặt vài cành cây già này tồn trữ.”

Cái này cũng có thể làm củi nhóm lửa nha, cái gì cũng quý giá… Cô có cảm giác như hiện tại chính mình đang bước vào giai đoạn mỗi cành cây, mỗi ngọn cỏ đều là báu vật vô giá.

Sợi miên hòe có thể bện sọt, thường thường bị chặt hết vào cuối mùa hè đầu mùa thu, bồ tử thì có thể dùng nhóm lửa còn có thể bện giày rơm, bình phong, cho nên nhìn chung cũng không phải đồ thừa. Những thứ này có thể là cá lọt lưới, nếu như đã nhìn thấy thì đương nhiên phải thu vào, nếu không sẽ rất lãng phí a.

Chu Minh Dũ để cô ngồi xuống ăn sáng còn anh đi cắt.

Đúng vào lúc này, một cậu thiếu niên gầy gò thấp bé chạy về phía bọn họ, trực tiếp làm lơ Mạc Như, chạy thẳng đến trước mặt Chu Minh Dũ, thở hổn hển, “Đại ca… Trương Kim Nhạc lại ở đó ra oai, nói rằng nhà họ Trương bọn họ mới là lão đại, nhà họ Chu của anh là đồ bỏ đi.”

Chu Minh Dũ liếc nhìn cậu ta một cái, người đến là Triệu Hỉ Đông, là bạn thân tốt nhất của nguyên chủ.

Nguyên chủ có hai người bạn tốt, trước khi anh xuyên không đến thì bọn họ là bộ ba tam giác sắt, một người gọi là Chu Thành Liêm, một người còn lại chính là Triệu Hỉ Đông.

Triệu Hỉ Đông nhỏ hơn Chu Minh Dũ một tháng tuổi, nhưng vóc dáng thì lại thấp bé hơn một khoảng lớn, nhìn qua có vẻ như chỉ mười ba mười bốn tuổi. Bởi vì vừa gầy vừa còm riết, làn da còn trắng trẻo trông giống một đứa con gái, cho nên anh em gọi cậu ta là giá đỗ. Triệu Hỉ Đông vẫn còn một biệt danh do người khác đặt cho hắn, gọi là quả cân, nói hắn một thằng con trai mãi mà không lớn đều là lòng dạ thâm trầm.

Nhà của Triệu Hỉ Đông thuộc Đội ba, sáu anh chị em trong nhà, ba hắn mẹ hắn có tiếng tham lam, lừa lọc, lười biếng chỉ biết dùng mánh lới, nguyên cả một nhà lớn nhỏ túm lại cũng đều không tranh công kiếm điểm nhiều bằng một người đàn ông nhà họ Chu.

Loading...