Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:57:17
Lượt xem: 29
Đừng có nói những câu đại loại như “Có làm hay không cũng hai cân rưỡi”, hiện tại mỗi người một cân một ngày cũng không thể đảm bảo được.
Đội ba đội bốn bắt đầu cự cãi với nhau, bọn họ muốn kiểm tra lương thực đã đi đâu rồi và bị ai trộm rồi.
Còn có người nói đừng nóng vội, cần phải đợi lương thực bán lại cho nông thôn, cũng có người nói phải tìm bí thư về xử lý.
Trong phút chốc, bọn họ ầm ĩ cả lên, nhà ăn phụ trách nấu ăn cũng không chịu làm, những người khác muốn làm cũng không có nồi và lương thực, lại còn cãi cọ ở nhà ăn suốt ngày.
Cuối cùng ồn ào quá khiến Chu Thành Minh không chịu nổi, ông ta đi mắng chửi một trận bảo bọn họ tiếp tục nấu ăn, rồi ông ta điều người đi đưa tin cho bí thư để giải quyết vấn đề.
Kết quả, Trương Căn Phát căn bản không chịu về: “Đang luyện sắt thép phóng vệ tinh hừng hực khí thế, sao tôi có thể làm hỏng chuyện vào thời điểm quan trọng này được? Đúng là hoang đường? Trong nhà kho không có hoa màu ư? Có phải là chưa thu hoạch về, trong nhà kho không có thì ra đào ngoài đồng.”
Các phụ nữ ở hai đội này đột nhiên trở nên chịu khó hơn, bọn họ cầm cuốc lớn cuốc nhỏ chạy ra đồng đào khoai lang.
Cũng may, ngoài đồng còn rất nhiều khoai lang, đào được mấy ngàn cân về cũng đủ ăn một thời gian.
Lúc này, thời tiết trở lạnh nên đào khoai lang vất vả hơn mùa thu, có người thấy đủ ăn mấy ngày thì không muốn làm nữa: “Ăn hết rồi đến đào tiếp.”
Những người vốn dĩ muốn đào nhiều hơn chút nhưng thấy bọn họ không làm, nếu bản thân tiếp tục đào thì cũng chỉ là đào cho người khác ăn, uổng công nuôi một đám mấy bà cụ nên bọn họ cũng không đào.
Và như thế, đào mấy ngày rồi bỏ, sau đó quay về được ngày nào hay ngày nấy.
Ban đầu, Mạc Như còn cho rằng bọn họ muốn tự lực tự cường, cô suy nghĩ chỉ cần bọn họ chăm chỉ làm việc thì cô sẽ trả lại khoai lang đã nhặt của bọn họ.
Nào ngờ đúng là “Bùn nhão không dính được lên tường”
Cô dứt khoác mặc kệ rồi đi làm chuyện của mình, tiếp tục ra ngoài thôn nhặt khoai lang.
Lúc này, cô trở về đội sản xuất dạo một vòng, thấy Đinh Lan Anh và Vương Ngọc Cần đang xe dây thừng, cô tiến đến trò chuyện.
Chưa lại gần đã nghe thấy Vương Ngọc Cần nói: “Treo cổ được một lúc, được dì cả cứu đưa xuống, suýt nữa đã xong luôn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-461.html.]
Đinh Lan Anh nói: “Chẳng phải nói là đưa đến đây sao, không đưa nữa à?”
Vương Ngọc Cần nói nhỏ: “Hiện tại, có rất nhiều người đều biết rồi, đưa đến để làm gì? Chẳng phải càng bị nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ và đàm tiếu hay sao? Đến lúc đó chúng ta cũng không ngẩng đầu lên được, dì cả của tôi cũng ngại đưa đến, hiện tại muốn kết thân để mau chóng gả đi cũng không dễ tìm.”
Đinh Lan Anh khóc thút thít nói: “Thật là đáng thương, Yến Nhi tốt biết mấy, tôi từng gặp một lần, trông cũng dễ thương lắm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Ngọc Cần nói: “Người khác thì không nói làm gì, không đẹp bằng Sỏa Ni nhưng cũng không xấu, còn đẹp hơn mấy cô vợ tay chân chắc khỏe. Thật đúng là xui xẻo, một bông hoa đẹp lại bị làm hại, người ta huyên thuyên mặc kệ cô là bị hại hay là như thế nào, ai cũng nói là người đàn bà hư hỏng, đúng là đáng căm hận.”
Mấy hôm nay, Mạc Như bận đến mức chân không chạm đất, không hiểu rõ những chuyện xảy ra trong thôn. Cô vẫn luôn cảm thấy rất yên bình, sao lại xảy ra chuyện gì ghê gớm mà cô không biết?
Cô hỏi: “Chị dâu! Xảy ra chuyện gì à?”
Vương Ngọc Cần liếc nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Cũng không sợ cô biết, chị em nhà dì chị tên là Yến Nhi bị người ta làm nhục.”
“Hả?” Mạc Như kinh ngạc nhìn cô ấy: “Lúc này trị an tốt như thế mà có người dám hành hung ư? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Sau khi Mạc Như đến, cô cảm thấy lúc này trị an rất tốt, chưa nói là trong thôn thế nào, ít nhất bên ngoài có đi đường cũng không chặn đường cướp bóc, phụ nữ như cô ngày nào cũng một mình ra ngoài hoạt động cũng không gặp gì nguy hiểm.
Sao lại bị người khác làm nhục?
Cô suy nghĩ chắc là ra ngoài bị làm nhục rồi, không thể nào ở nhà hoặc ở trong thôn.
Nào ngờ Vương Ngọc Cần bỉu môi: “Chính là cán bộ thôn bọn họ.”
Cán bộ ư?
Mạc Như nghĩ ngay đến người như Trương Căn Phát, muốn nói cán bộ cũng không dễ nói, dù sao có rất nhiều cán bộ cơ sở có tố chất không cao, bọn họ không nỗ lực vươn lên mà là nhờ biết vận động, nghe lời và mài mò đi lên.
Những người này làm cán bộ, suy nghĩ đầu tiên là trả thù những người đối xử không tốt với tôi, những người ghét tôi và coi thường tôi trước đây, suy nghĩ thứ hai chính là làm sao diễu võ dương oai để mọi người không trèo cao được.
Tham của sẽ vơ vét của cải, háo sắc sẽ cướp sắc, dù sao những chuyện lạm dụng quyền lực chắc chắc phải làm một ít.