Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-08-04 11:36:09
Lượt xem: 35
Lúc này, lừa đã bắt đầu đi ị, những cục phân lừa lăn lóc trên đường.
Người còn lại phiền chán, nói: “Những tên quê mùa này cứ muốn lùa gia súc vào thành phố, ị phân bẩn quá, sau này không thể để bọn chúng và gia súc vào thành phố nữa.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Các đồng chí đừng chê bai như thế, đừng coi thường những cục phân lừa này, cái này có móc nối với lương thực cung ứng của mọi người đấy.”
Anh thấy người kia mặt mày xanh lét, cười nói: “Đây đều là phân bón nhà nông, một cành hoa màu cũng toàn bộ phụ thuộc vào phân, nếu không có thứ này thì hoa màu không phát triển tốt được, hoa màu không phát triển tốt thì không thể nộp thuế lương thực, mà không nộp thuế lương thực thì lương thực cung ứng của các người từ đâu mà có?”
Vậy nên những cục phân lừa này chính là khẩu phần lương thực của các người đấy, sao có thể chê bai như thế.
Mạc Như mím miệng cười, sao cô không biết Chu Minh Dũ lại điêu như thế.
Nói xong, Chu Minh Dũ nhanh nhẹn xé một chiếc bao mỏng ở phía bên xe, lấy ra một cái xẻng nhỏ rồi quay lại xúc phân lừa cho vào bao và treo lên càng xe, anh còn cười nói với hai người kia: “Chúng tôi mang theo công cụ nhặt phân, không thể lãng phí phân bón nhà nông, cũng không thể làm ô nhiễm vệ sinh trong thành phố được.”
Người kia mặt mũi tối sầm nhưng cũng không nói được gì, chỉ đành xua tay: “Đi đi! Mau đi đi.”
Người đã chỉ đường kia cũng cảm thấy thanh niên này rất thú vị, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tự mình lái xe gia súc, lại còn nhặt phân, anh ta cười nói: “Anh làm tốt lắm, mau đi đi.”
Chu Minh Dũ nói lời cảm ơn, rồi đánh xe lừa đưa Mạc Như đến bệnh viện Tề Dân.
Đây là lộ trình mà họ đã bàn bạc từ trước, lạ nước lạ cái không thể đến chợ bán đồ, như thế rất dễ bị bắt. Bởi vì những người đeo chiếc băng tay màu đỏ kia chỉ quanh quẩn ở các chợ thức ăn lớn, họ có thể bắt được cái đuôi của chủ nghĩa tư bản bằng cách nhìn vào các manh mối với đôi mắt tinh tường.
Những nơi tốt nhất chắc chắn là khu dân cư, bệnh viện, lúc này khu dân cư đông đúc nhất chính là khu gia thuộc của công xưởng, họ chỉ cần đến bệnh viện và công xưởng gần đó tìm kiếm người mua là được rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đi được một đoạn, Mạc Như lấy ra một ít trứng gà cho vào trong giỏ, dùng áo choàng trùm kín mít rồi đặt vài chiếc quạt hương bồ, hộp rơm, khuôn bánh, lược bí ở nơi dễ thấy bên ngoài.
Huyện lị Cao Tiến cơ bản không lớn, nếu không phải bức tường thành bị phá dỡ, khắp các cửa tập trung nhiều thôn xóm thì nơi này càng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-198.html.]
Chỉ có một con phố Bắc Nam trong thành phố, ban đầu được gọi là phố Nam Môn Lí, đi về phía bắc đến nha môn, trước mặt nha môn có con phố đông bắc đi thẳng đến cửa thành đông tây. Đi theo hướng nam theo thứ tự sắp xếp hai con phố đông tây là phố hai và phố ba, ngoài ra chính là ngõ hẻm Trạng Nguyên cũng được coi là con phố nhỏ nối liền đông tây.
Có rất ít con đường hướng bắc nam, hầu hết chúng đều là những con hẻm rất hẹp và ngắn.
Bệnh viện Tề Dân không phải ở trên đường đông tây như người kia nói, mà là phải rẽ hai lần.
Chu Minh Dũ không rành đường sá, có mấy lần suýt chút nữa đã đi vào một con hẻm nhỏ, lối vào những con hẻm đó trông khá rộng rãi nhưng bên trong lại rất chật chội và eo hẹp, giống những ngõ hẻm như Kiệu Can, Lão Thử, rộng chưa đến một mét rưỡi, khiêng kiệu vào trong cũng không thể quay đầu chứ đừng nói là đánh xe đi vào.
Không thể nào đến bệnh viện, hai người vòng qua khu gia thuộc của công xưởng, mùi bã rượu xộc thẳng vào mũi chứng tỏ đây là xưởng rượu của huyện lị Cao Tiến, chuyên sản xuất rượu trắng Cao Lương cao độ.
Khu gia thuộc cũng đều là nhà trệt, không có tầng lầu gì cả, trông cũng khá cũ nát, nhưng dẫu sao cũng là nhà ngói, tốt hơn ở nông thôn nhiều.
Mạc Như cười nói: “Chúng ta cũng coi như chó ngáp phải ruồi rồi.”
Cô mau chóng lấy ra hai cái giỏ tre, dùng khăn tay phủ lên.
Chu Minh Dũ ngắm nghía, thấy có mấy bà cụ vừa trông coi trẻ con vừa tán gẫu, rồi tiện thể đan áo len. Thấy có một bà cụ, anh đánh xe lừa đến hỏi: “Bác ơi! Cháu muốn hỏi thăm một người.”
Bà cụ mái tóc hoa râm với chiếc cài tóc bằng sắt, đôi mắt vẫn sáng rõ: “Cậu muốn hỏi thăm ai?”
Chu Minh Dũ liếc nhìn đầu ngõ viết hẽm Cung Gia nên tùy tiện nói: “Nhà họ Cung.”
Bà cụ lắc đầu: “Trong ngõ hẻm của chúng tôi không có ai họ Cung, cậu tìm sai chỗ rồi, người đó sống ở đâu?”
Chu Minh Dũ nhin Mạc Như: “Vợ, cậu họ sống ở đâu thế? Ngõ hẻm tên gì ấy nhỉ?”
Mạc Như nhịn cười, gãi đầu suy nghĩ: “Hình như gọi là... đường gì đó, à đúng rồi, nói là ở bên cạnh công xưởng, hẽm Cung Gia.”
Bà cụ đứng đó nhìn bọn họ, có lẽ là vào trong thành phố tìm người thân, nhưng người ta sợ kẻ quê mùa đến ăn chực nên không thích tiếp đãi, cố ý không nói rõ để tránh phiền phức.