Tam Man Nhi chằm chằm hai đang thi đấu với vẻ mặt vui, nhưng Triệu Hỉ Đông trừng mắt cô bé nên cô chỉ đành trề môi theo.
Khi họ đến bên ngoài , Kim Chi Nhi đang trốn ở cửa hóng hớt câu chuyện bên trong dọa đến mức sợ hãi vội vã bước gian nhà chính.
Ngay khi bọn họ rời , Cao Dư Phi kiên nhẫn chờ đợi, liền : "Nào, chúng bắt đầu cuộc thi, ai sẽ ?"
Chu Minh Dũ , "Để ."
Trương Kim Lạc đột nhiên đổi chủ ý, vội vàng : " !"
Hắn cầm một tờ "Nhân dân nhật báo" ngày 2 tháng 10 năm 1957, đối diện với bài báo về Quốc khánh, bắt đầu tự tin hét lên: “Chủ tịch Mao sẽ... năm trăm ngàn … Thiên An Môn... Cờ đỏ... Bắc Kinh..." gật đầu với vẻ đắc ý, kẻ lỗ mãng chắc chắn sẽ nhiều chữ như !
Mạc Như choáng váng thôi, cô còn nghĩ rằng Trương Kim Lạc học bốn năm hẳn học nhiều chữ, hẳn là thể báo, hoặc nhiều nhất là một từ mới phổ biến mà thôi.
Ai mà hóa là cô đánh giá cao mất .
Hắn đang báo , rõ ràng đang hạt dưa hạt vừng, bịa mới lạ.
Đối với tờ báo , đang cố gắng chọn những từ mà và nó nhiều ! Thật khó để nó trôi chảy và mạch lạc, thậm chí đến nỗi dấu hiệu bỏ cuộc khi ngập nhừng cà giật trong gần mười phút đồng hồ.
Thật cho rằng là nhà diễn thuyết bằng.
Trương Căn Phát chút tự hào, Triệu Hỉ Đông thì trừng mắt Chu Minh Dũ và Mạc Như đầy căm tức.
Cao Dư Phi: …
Cố gắng ngắt lời mấy nhưng , cuối cùng nhịn mà lớn tiếng : "Được , để ."
Trương Kim Lạc vẫn biểu diễn đủ, lúc Triệu Tam Man Nhi thở hộc hộc chạy đến, mang theo bút chì và vở ghi chép.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Ái Nguyệt đưa tay nhận lấy tất cả đồ đó.
Chu Minh Dũ bắt đầu to , vẫn đang suy nghĩ về cách giải thích thế nào để nhiều từ như , nhung bây giờ sẽ học theo phương pháp của Trương Kim Lạc. Anh tìm các từ đơn giản để , thấy từ nào khó thì giả vờ như mà bỏ qua.
Anh tự nhiên, mạch lạc và trôi chảy hơn Trương Kim Lạc nhiều, ngoại trừ Cao Dư Phi, Trương Căn Phát, những khác đương nhiên điều gì, như thể thể hết bài báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-187.html.]
Trương Kim Lạc đến đây cuống cuồng gào lên: “Không tính! Không tính! Chắc chắc gian lận!”
Mạc Như lên tiếng: “Anh Út Năm công khai ngay mặt , chỗ nào gian lận . Mắt của vấn đề ?”
Trương Kim Lạc nhảy dựng lên ầm ĩ, chỉ mặt Trần ái Nguyệt: “Cô đều nhiều chữ như .”
Trần Ái Nguyệt kìm , tức giận đưa cả bút chì và vở cho Mạc Như, Trương Kim Lạc còn dám sỉ nhục cô nữa chứ.
Cao Dư Phi : "Được , cái ... Cậu tên là gì?"
Chu Minh Dũ khai tên họ của .
Cao Dư Phi : “Cậu học , tất cả đều là do chủ nhiệm Trần dạy ?”
Chu Minh Dũ đáp : “ , chỉ là chỉ thể chứ , dù cũng cảm ơn chủ nhiệm Trần báo cho chúng .”
Trần Ái Nguyệt mỉm tự hào, mặc dù cô cũng đang nghi ngờ liệu thể những dòng chữ đó .
“Thế nào, kỹ thuật viên Cao, nghĩ về việc dạy học ở chỗ chúng ?”
Cao Dư Phi thường ngày tiếp xúc với mấy tên ngu ngốc đần độn, đến nỗi hững thú mở lớp dạy bọn họ học.
Mạc Như và Chu Minh Dũ hiện tại, trong lòng khỏi cảm thấy thú vị.
Hắn : " ở gần đại đội một chút, tìm một nơi cố định. thấy cứ ở trong đại đoàn Chu Gia Trang ."
Trương Căn Phát và Trần Ái Nguyệt lập tức vỗ tay hoan nghênh, Trương Căn Phát lớn tiếng “Chúng động viên thêm nhiều nữa đến học cùng kỹ thuật viên Cao, đều chăm chỉ học tập và là những kế thừa chủ nghĩa xã hội”.
Kỹ thuật viên Cao cong môi khinh thường : "Đội trưởng và chủ nhiệm Trần cũng cần học tập nhiều hơn, còn mấy vị đội trưởng nữa."
Trương Căn Phát lập tức : "Đại đội trưởng nhất định sẽ ủng hộ, nhưng mấy đội trưởng đó thì thôi , tuổi tác lớn não đều nhão nhoẹt, sợ rằng họ sẽ thể học ."
Cao Dư Phi đương nhiên ép bọn họ đến lớp do giảng dạy.
Hắn thêm vài câu đó yêu cầu bọn họ mang thêm đá bảng và hoạt thạch.
Đến cuối cùng, rằng lớp học kết thúc, "Ngày mai, lớp học bắt đầu từ bảy giờ và kết thúc lúc tám giờ. Ai đến muộn đừng trách lợi hại."