Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:13:37
Lượt xem: 31
Mạc Như vội chạm vào cánh tay cường tráng của anh: “Có thể là ông ta bị ảo giác thì sao? Cũng có thể là ông ta cô đơn lâu năm rồi bị kích động, lại không ra ngoài gặp gỡ ai nên hơi mắc bệnh ngớ ngẩn của người già.”
Ông Triệu nhận lầm Chu Minh Dũ thành Trương Căn Phát là do Kim Chi Nhi nói. Mạc Như ngẫm nghĩ có thể là vì chuyện ngoại tình giữa Trương Căn Phát và Trần Ái Nguyệt khiến ông Triệu cảm thấy con trai bị cắm sừng bẽ mặt nên luôn muốn ra tay với Trương Căn Phát. Chỉ tiếc là ông ta ngày mong đêm nghĩ khó tránh khỏi có chút hoang tưởng, xuất hiện ảo giác, nhận lầm người các kiểu, đại loại vậy.
Cô nói: “Anh Út Năm! Anh nói xem, ông Triệu thần kinh có hơi thất thường, lại còn muốn cầm d.a.o g.i.ế.c người, chúng ta buông tha cho ông ta như vậy, ngộ nhỡ sau này ông ta làm người khác bị thương thì phải làm sao?”
Quan điểm từ trước đến giờ của cô đều khiến cô cảm thấy nên báo cảnh sát, nhưng hiện tại cũng không có cảnh sát nào quản lý mấy chuyện này, giống như Chu Minh Dũ đã nói, bắt ông Triệu cũng vô dụng.
Chẳng qua chỉ phê bình một trận rồi thả về, còn gây thù hận vô cớ.
Chu Minh Dũ và cô có cảm giác giống nhau. Sau khi đến đây, một số cách đối nhân xử thế và tiêu chuẩn đánh giá ở kiếp trước hoàn toàn không thể thích ứng với hiện tại, cần sửa đổi cho phù hợp với phong tục của địa phương.
Anh nói: “Chúng ta chú ý quan sát, nếu ông ta còn gây nguy hiểm nào thì đến lúc đó xử lý sau.”
Cho người ta một cơ hội.
Còn có một nguyên do khác nữa, người ông Triệu hận chính là Trương Căn Phát mà không phải là ai khác, hơn nữa anh có thể hiểu được, vào thời đại này, người đàn ông coi việc bị cắm sừng là kẻ thù không đội trời chung.
Mạc Như gật đầu, nhìn thấy Kim Chi Nhi cầm bảng đá từ trong nhà chạy ra và cắt ngang lời anh nói.
Kim Chi Nhi đứng ở cửa của phòng xay bột, rụt rè nói: “Thím! Thím… có thể dạy cháu học chữ không?”
Mạc Như cười nói: “Sao cháu không theo mẹ học, thím chỉ mới học có một lần.”
Kim Chi Nhi cúi đầu, cô bé nói muốn học lớp xóa mù chữ, nhưng mẹ kế bắt cô bé đi soi mặt vào nước tiểu xem có đủ tư cách học hay không?
Mạc Như chỉ nhìn bộ dạng cô bé là biết được chuyện gì xảy ra, cô cười nói: “Chị chỉ biết có vài chữ, chị viết cho em nhé.”
Cô viết những chữ mình đã học được rồi dạy Kim Chi Nhi đọc mấy lần.
Cô bé có trí nhớ rất tốt, bản thân lại thích học nên học cũng rất nhanh, ba lần đã nhớ hết rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-119.html.]
Mạc Như khen: “Học nhanh thật, đúng là người có khiếu đi học.”
Đôi mắt Kim Chi Nhi bỗng sáng rực, gương mặt đen vàng trở nên sinh động trong phút chốc: “Thím! Sau này cháu theo thím học chữ được không? Thím đến học mẹ cháu, còn cháu thì học thím.”
Mạc Như ngẫm nghĩ thấy không hề hấn gì, lại không rắc rối, gật gật đầu: “Được thôi!”
Kim Chi Nhi rất vui mừng, cũng không dám làm phiền Mạc Như nữa, cô bé cầm bảng đá vào nhà trông em trai.
...
Mạc Như và Chu Minh Dũ xay xong lúa mì, gom hết bột mì vào giỏ rồi thu dọn cối xay sạch sẽ, bột mì xay ra vẫn còn lẫn một ít cám thô. Nếu bình thường ăn thì trực tiếp nhào bột, nhưng nếu trong những dịp trọng đại như bày đồ cúng, thờ cúng, đón tết… thì cần phải sàng.
Mạc Như có không gian, bình thường cô nhàn rỗi không có gì làm thì cô thường mở rộng chức năng mới, trong đó có một hạng mục là phân loại.
Chẳng hạn như trong một cái mẹt, đậu đỏ và đậu xanh trộn lẫn với nhau, cô có thể chọn một loại đậu đỏ và chỉ thu vào một loại, đương nhiên là có thể thu hết vào nhưng cô vẫn là người tự quyết định.
Vậy nên cô có thể thu bột mì vào, phần cám còn lại ở dưới đáy được phân loại cho vào giỏ tre và bao tải.
Chu Minh Dũ nhìn thấy thì than thở không thôi: “Vợ à! Em thật giỏi giang.”
Vốn dĩ tưởng rằng chỉ có thể bỏ đồ vào không gian, nhiều nhất là giữ tươi không hư hỏng và không ám mùi, hiện tại xem ra thực sự có rất nhiều chức năng khác.
Mạc Như cười và dí dỏm nói: “Đó là do ông trời rất tốt với chúng ta.” Cô chắp tay vái lạy vô cùng thành kính.
Dọn dẹp xong, Chu Minh Dũ mỉm cười xách bột mì và cám, bảo Mạc Như cầm cây chổi và cái hốt rác về nhà.
Kim Chi Nhi nhoài người ra cửa sổ thấy bọn họ vừa nói vừa cười, thân mật ân ái, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngưỡng mộ.
...
Trở về nhà, bọn họ làm bữa trưa, hiện tại nấu những món ăn bình thường là sở trường của Mạc Như rồi.
Lần trước cô và Chu Minh Dũ đi chở gạch, nấm nhặt được đều là nấm có thể ăn được, đất mùn mang về cũng có rất nhiều bào tử nấm, giờ đang bó chặt lại bằng rơm lúa mì để trong căn nhà phía nam, hằng ngày phun nước để giữ ẩm để chúng được phát triển.