Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1095
Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:00:03
Lượt xem: 27
Chu Minh Dũ vừa nghe thấy đã biết là thông tín viên của Mạc Ưng Đường, Mạc Ưng Đường đang rất bận, đều là anh ta đến đưa thư hoặc thứ gì đó, anh ta cũng quen với trung đoàn Tiên Phong.
Chu Minh Dũ ra ngoài đón, cười nói: “Có, thông tín viên Hồ có chỉ thị gì không?”
Thông tín viên Hồ tên là Hồ Chính Hùng, người gốc Tây Bắc, có lẽ vì lý do nghề nghiệp mà luyện ra tiếng nói lớn. Anh ta rất có năng khiếu về ngôn ngữ, tích cực học tiếng địa phương ở bất cứ nơi nào anh ta đến, hiện tại không chỉ giỏi tiếng phổ thông mà anh ta còn có thể nói một vài câu tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Nga, thông thạo tiếng Tứ Xuyên, tiếng Thiểm Tây và tiếng Thượng Hải, một số câu Quảng Đông và Ôn Châu.
Tiếng địa phương đối với chỉ là chuyện nhỏ, dù sao cũng phát âm gần giống nhau, chỉ có một số từ có tên gọi đặc biệt mà thôi.
Hiện tại anh ta đang nói tiếng địa phương.
Anh ta kể chuyện cười cũng rất hay, mỗi lần đến trung đoàn Tiên Phong, các học sinh đều chạy đến tìm anh ta, mời anh ta đến lớp kể những câu chuyện cách mạng.
Hồ Chính Hùng lấy ra một phong bì từ chiếc túi vá đã phai màu của mình: “Trung đoàn trưởng Chu, chúc mừng mọi người, mau đi lấy xe thôi.”
Lấy xe ư?
Chu Minh Dũ kích động, vội vàng mở phong bì ra, bên trong thấy có một tờ giấy: Phê duyệt trung đoàn Tiên Phong của công xã Hồng Kỳ mua máy cày loại bánh xích Đông Phương Hồng 75.
Bên dưới là huy hiệu lớn màu đỏ tươi của ủy ban khu vực, viết là đồng ý.
Anh mừng rỡ nói: “Cảm ơn nhiều, đã giúp chúng tôi nhiều rồi.”
Anh lập tức bảo Lâm Thiệu Vũ đi thông báo cho đội trưởng đại đội của trụ sở, trung đội trưởng và kế toán, các tổ máy móc nông nghiệp, nhanh chóng mở cuộc họp.
Bởi vì trường học ở gần đây nên khi biết tin, họ chạy đến mời thông tín viên Hồ đi ăn dưa hấu và kể chuyện.
Chu Minh Dũ ân cần nói: “Thông tín viên Hồ, anh có bận không? Bận gì thì cứ làm đi.”
Hồ Chính Hùng cười nói: “Không bận gì cả, tôi đi tản bộ, ăn cơm tối xong đi cũng được.”
Cơm ở nhà ăn của trung đoàn Tiên Phong nổi tiếng là ngon, đến trung đoàn Tiên Phong mà không ăn cơm ở đây thì chẳng phải là chịu thiệt rồi sao?
Hì hì.
Chuyện mua máy cày đã được quyết định từ lâu, tiền cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ là sau đó không cho mua thì bọn họ cũng dùng cho việc khác, nên hiện tại phải họp để xoay tiền.
Thực ra cũng chẳng có gì đáng để họp, chẳng qua là mọi người giơ tay đồng ý, rồi nhờ mấy kế toán và đại đội trưởng cùng nhau chứng kiến rồi mở thùng lấy tiền.
Sau cuộc họp, Chu Minh Dũ cùng Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ đến huyện lái máy cày dắt tay đến huyện để lấy xe.
Hồ Chính Hùng kể chuyện cả tiết học, gần đến giờ thì xuống nhà ăn ăn phần cơm được nấu riêng cho anh ta.
Trứng xào rau hẹ, súp nấm, thịt xông khói xào tỏi, đùi gà và cuốn ram.
Anh ta ăn xong một cách ngon lành, lúc đi anh ta còn đặc biệt đến tìm Hà Quế Lan và Trương Thúy Hoa để cảm ơn: “Thím quả là chân thật, bữa ăn này ngon hơn nhiều so với nhà ăn ở ủy ban khu vực.”
Hai bà cụ mỉm cười hoan nghênh anh đến thường xuyên.
Họ thích thông tin viên Hồ nhất, lần nào đến cũng mang tin tốt đến.
...
Lần này việc mua máy cày diễn ra rất suôn sẻ, khoản vay cũng có người giải quyết, họ chỉ cần in dấu vân tay, đóng dấu và ký tên, sau đó trả hai ngàn bốn trăm đồng là có thể lái máy cày đi, sau này chỉ cần mỗi quý trả một lần là được.
Không cần phải đến huyện để trả lại tiền, chỉ cần trả lại cho hiệp hội tín dụng của công xã là được.
Máy cày chỉ là máy móc động cơ, còn phải có máy móc nông nghiệp hỗ trợ, máy xới đất hợp nhất cày ruộng và bừa đất, còn có máy gieo hạt, máy cắt lúa, tất cả đều được mua về cùng một lần.
Tạm thời máy cày không phối với xe goòng, những máy móc hỗ trợ nông nghiệp có thể lắp vào máy cày, còn nếu không lắp được vào xe goòng dắt tay thì có thể kéo về.
Mọi thứ lắp đặt xong xuôi, Chu Thành Liêm lái xe dắt tay, Chu Minh Dũ và Chu Bồi Cơ lái Đông Phương Hồng.
Khởi động của Đông Phương Hồng khác với các máy cày đời sau, không phải là loại quay tay đánh lửa, cũng không phải điện tử đánh lửa mà là kéo dây khởi động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1095.html.]
Phía trước xe có dây khởi động, kéo động cơ thì sẽ bắt đầu xình xịch khởi động, thứ này cũng cần phải có quy luật cầm chắc và cảm giác, nếu không thì sẽ không dễ dàng khởi động.
Chu Minh Dũ đã học nó khi ở tỉnh lị, anh đã nắm chắc phương pháp khởi động sau khi dùng thử, điều này khiến tất cả các kỹ thuật viên trong ủy ban cách mạng huyện đều ngưỡng mộ anh.
“Trung đoàn trưởng Chu, người ta hay nói ba ngày không gặp sẽ nhìn bằng con mắt khác, anh mới một ngày không gặp đã nhìn bằng con mắt khác rồi à.” Có người nói cười với anh.
Kể từ khi kỹ thuật viên Trương ở lại tỉnh thông qua các mối quan hệ của mình, huyện đã đào tạo thêm một số kỹ thuật viên, tất cả đều tốt nghiệp từ các trường đại học cơ khí và nông nghiệp.
Nếu không phải có người nhắc đến thì Chu Minh Dũ cũng quên mất Trương Khánh Chúc rồi.
Trương Khánh Chúc ly hôn, kết hôn với Hà Mẫn ở lại xưởng chế tạo máy móc tỉnh, sau đó tham gia phe đối lập, trong phút chốc cũng trở thành người làm mưa làm gió. Nhưng anh ta cũng bi chê cười nhiều, nghe nói anh ta và Hà Mẫn có cách hiểu khác nhau về trích dẫn. Khi cả hai ở nhà, họ thường tranh luận chuyện vợ chồng, đôi khi còn đánh nhau.
Sau này, khi ủy ban cách mạng được thành lập, Trương Khánh Chúc muốn vào ủy ban cách mạng công xưởng nhưng không được nên chỉ có thể làm một người công nhân bình thường.
Nói chung thì làm công nhân ở tỉnh lị cũng không tệ, đây là ước mong của biết bao nhiêu người, trước đây anh ta cũng muốn ở lại công xưởng làm kỹ thuật viên hoặc công nhân, đây có thể coi là nguyện vọng của anh.
Nhưng dù sao anh ta cũng đã từng có một khoảng thời gian nở mày nở mặt, nếu đã lên thì rất khó xuống, sự khập khiễng trong lòng cũng không dễ dàng tiếp nhận như vậy. Hơn nữa, anh ta đã giữ nó bằng cách không vẻ vang mấy nên cảm thấy khó chịu trong lòng, anh ta luôn cảm thấy rằng mọi người đang nhắm vào mình. Đương nhiên cũng vì thế mà xảy ra đủ các kiểu mâu thuẫn và sự cố, sau đó cãi vã dữ dội với Hà Mẫn, cuối cùng bị đuổi khỏi công xưởng.
Sau khi bị sa thải, anh ta muốn trở lại huyện, huyện làm sao có thể còn cần anh ta nữa?
Bế tắc, anh ta chỉ còn cách về quê làm ruộng, nghe nói hiện tại anh đang làm kỹ thuật viên trong đội sản xuất, anh ta còn ra đồng làm việc để kiếm điểm công tác.
Chu Minh Dũ cùng những người khác tán gẫu, thấy mặt trời sắp lặn thì ra về.
Ngày hè dài, cho dù mặt trời xuống núi hay sáng nửa ngày, đến khoảng tám giờ trời mới thực sự tối.
Khởi động máy cày rời thành phố về nhà, lúc này hầu hết các khu vực thành phố và nông thôn đều là đường đất, họ lái máy cày bánh xích như xe tăng để quá cảnh cũng không có vấn đề gì.
Đang là thời điểm ngày mùa bận rộn, dọc đường đầy các xã viên đang làm việc trên cánh đồng, nhìn họ lái máy cày Đông Phương Hồng, ai cũng vẫy tay và hét to điều gì đó.
Khi họ bước vào ranh giới của trung đoàn Tiên Phong, các xã viên đã cổ vũ rất nhiệt tình, nhiều người thậm chí còn chạy ra ven đường để xem.
“Năm nay thu hoạch hoa màu nhẹ nhàng rồi.”
“Đúng thế, nghe nói mọi người có thể cày ruộng bảy tám chục mẫu một ngày, thu hoạch lúa mì càng nhanh.”
“Tôi nghe nói còn có thể thu hoạch cây bắp, trực tiếp bóc hết hạt bắp, không biết có thật không?”
“Nếu được như thế thì quá tiên tiến rồi.”
Nói về tiên tiến, sự kết hợp máy móc này thực sự tiên tiến, nhất là phù hợp cho các hoạt động trang trại quy mô lớn.
Chẳng qua là sau khi khoán đến hộ gia đình, đồng ruộng cũng khoán cho từng hộ để khôi phục lại những thửa ruộng nhỏ của từng hộ. Nông dân không đủ tiền mua máy móc, mảnh ruộng nhỏ không thích hợp cho máy móc lớn hoạt động, vì vậy máy móc lớn của các đội sản xuất nhiều nơi đã bị bỏ hoang, cho dù có người mua cũng không dùng được.
Điều này cũng dẫn đến việc một bộ phận lớn nông thôn vào những năm 1980 và 1990 từng quay trở lại tình trạng chăn nuôi cày ruộng thu hoạch giống. Mãi đến sau năm 2000, người dân đi làm và trở nên giàu có mới bắt đầu hùn vốn mua máy móc loại lớn để phụ giúp các công việc đồng áng như thu gặt, cày ruộng và gieo hạt.
Đông Phương Hồng lái xình xịch vào trong trụ sở trung đoàn, lập tức gây xôn xao.
Các xã viên làm việc vừa nghỉ làm, mọi người vây quanh khi nhìn thấy máy cày, bàn tán không ngừng.
“Mọi người thấy lúa mì của trung đoàn chúng ta có đủ thu hoạch không?”
“Thu hoạch xong lúa mì còn phải cày ruộng, không có rãnh đâu.”
“Vậy chúng ta càng thoải mái rồi, ha ha, sau khi gia nhập trụ sở trung đoàn, cuộc sống ngày càng sung túc, được ăn no mặc ấm, cày ruộng càng nhẹ nhàng hơn.”
Chu Minh Dũ nghe thấy, cười nói: “Hãy thể hiện tốt kỹ thuật của mọi người trong thời gian rảnh rỗi, chúng tôi cũng cần những điều này.”
Có những xã viên có tay nghề gia truyền, có những người thông minh khéo tay học là biết ngay, hiện tại nông nhàn có thể kiếm thêm tiền trong các bộ phận đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lái máy cày về, Chu Minh Dũ bảo Lâm Thiệu Vũ đến trụ sở trung đoàn tuyên truyền, bảo các đại đội trưởng ngày mai đến hộp, xác định trình tự thu hoạch lúa mì.
Không có điện trong thôn, chương trình phát thanh chạy bằng máy phát điện xăng. Một cột điện cao với bốn loa lớn ở phía đông tây nam bắc, các xã viên đều có thể nghe phát thanh xa đến hơn mười dặm.
Đầu năm, Chu Minh Dũ đã mua về máy phát điện nhờ vào giúp đỡ của Mạc Ưng Đường, còn mua một bộ máy phát thanh, tổ phát thanh thông tin của trụ sở trung đoàn do Lâm Thiệu Vũ và một số thanh niên phụ trách.