Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1082

Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:49:48
Lượt xem: 33

Cuối năm ngoái, Chu Minh Dũ trực tiếp thành lập một studio chụp ảnh nhỏ tại điểm ký gửi, giao cho một thanh niên trí thức gốc gác ở nông thôn trông coi, thường ngày có thể đi làm, nếu rãnh rỗi thì giúp người khác chụp hình, tuy không có lương nhưng mỗi tháng được trợ cấp ba đồng, khiến người khác rất ngưỡng mộ.

Dù sao lúc này, trợ cấp cho một số cán bộ đội chỉ năm mươi xu đến một đồng một tháng, trợ cấp cho đội trưởng chỉ hai ba đồng.

Quan trọng đó là vinh dự.

Đây là quản lý hộp chụp ảnh, lớn nhỏ cũng là cán bộ, các xiên viên rất ngưỡng mộ cán bộ.

Nếu nói mua một máy chiếu phim thì Chu Minh Dũ chắc chắn có thể nghiên cứu, nhưng… không có chỉ tiêu mà thôi.

Trong thời đại có tiền không mua được gì là đang nói đến hiện tại.

Huống hồ là họ đã mắc mưu Lưu Tân Nông, máy cày cũng không mua. Nếu có máy cày thì không biết năm nay cày bừa sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

Mạc Như khuyên con gái dẹp ý nghĩ này sang một bên: “Đợi sau khi mua được máy cày, nếu ba có thời gian thì mẹ nói với ba chuyện máy chiếu phim.”

“Quyết định như thế nhé, mẹ không được nuốt lời đâu đấy.” Chu Thất Thất với bộ dạng ý chí nhất định phải có được.

Xem xong phim, họ về nhà ăn cơm, Mạc Như và Phó Trân nói ngày mai về nhà.

Phó Trân tuy không nỡ, nhưng gia đình Mạc Như còn có rất nhiều việc, cô ấy cũng không gò ép, chỉ nói có thời gian sẽ về nông thôn tìm bọn họ chơi. .

Khi đi đến ngã tư, một nhóm thanh niên mặc quân phục đang đánh nhau. Từ năm 1966, quân phục xanh đã trở thành trang phục thời thượng nhất của toàn dân, cả người lớn và trẻ em đều thích mặc, nhất là những nam nữ thanh niên mười mấy tuổi là đẹp nhất.

Vì vậy những người mặc quân phục chưa chắc đã là quân nhân.

Nhưng Mạc Như thoạt nhìn đã thấy hai người trong số họ lưng thẳng đứng, khí chất cương nghị, nhìn như quân đội.

Khâu Lỗi và Phó Trân cũng nhìn thấy rồi, họ không quá chú ý. Dù sao thì lúc này, quân đội đóng tại ủy ban cách mạng, cơ bản ủy ban cách mạng trên cấp huyện đều là quân đội chiếm đóng.

Chỉ là huyện Cao Tiến tuy có quân đội hậu thuẫn, nhưng quân đội không cử người đến ủy ban cách mạng huyện, cho nên binh lính trong thành phố không nhiều.

Hôm nay đi xem phim gặp hai người bọn họ, Mạc Như cảm thấy xác suất có hơi cao.

Khi họ đang đi dến, hai binh lính nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mạc Như và Tiểu Bát.

Mạc Như thấy một người trong số họ rất quen, nhưng hình như tuổi tác hơi sai.

“Mạc Như, cô quen biết sao?” Phó Trân nhận thấy sự kỳ lạ của cô.

Mạc Như lắc đầu: “Đâu có, chúng ta về nhà thôi.”

Ở lại một đêm, sáng hôm sau Chu Minh Dũ đến đón ba mẹ con về nhà.

Trước khi Mạc Như bọn họ rời đi, Khâu Hằng là không nỡ nhất: “Thất Thất, Tiểu Bát, cuối tuần anh đến tìm mọi người chơi nhé.”

Tiểu Bát: Em không chơi với anh đâu, anh đánh cờ chơi bài cũng không thắng được em.

Chu Thất Thất vẫy tay với cậu ta: “Không, bọn em đến tìm anh xem phim.” Dạo này cô bé mê xem phim.

Trên đường về nhà, hai đứa trẻ không chịu để ba mẹ dắt đi mà đổi xe đạp chở người khác, chúng chạy một mạch ở phía trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, dọc đường cũng không có xe hơi, chúng có đạp xe thế nào thì người lớn cũng không cần lo lắng.

Dặn dò xong hai đứa trẻ, Mạc Như ngồi ở phía sau áp mặt vào lưng Chu Minh Dũ, vòng tay qua eo gầy của anh: “Khi chúng ta ra khỏi rạp phim, em đã nhìn thấy tên họ Thôi rồi.”

Chu Minh Dũ: “Ai cơ?”

“Trông giống Thôi Công Nguyên, nhưng rất trẻ, có lẽ là cháu trai của anh ta.”

Thôi Công Nguyên là con út của Thôi Phát Hậu, cả hai đã gặp nhau mười năm trước, lúc đó anh ta vẫn còn trẻ, con trai chắc chưa lớn như thế, có lẽ là con trai của anh cả của anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1082.html.]

Họ cũng chưa từng gặp anh cả của Thôi Công Nguyên, nhưng Thôi Phát Hậu và con trai có ngoại hình giống đến bảy tám mươi phần trăm. Người thanh niên kia có khuôn mặt chữ Quốc, mặt mày rất giống Thôi Phát Hậu và Thôi Công Nguyên nên Mạc Như nghĩ đó là cháu trai cả của Thôi Phát Hậu.

Cô kể cho Chu Minh Dũ nghe chuyện cô nhìn thấy vài thanh niên ở ngã tư lúc đó, hờ anh đánh giá những thanh niên kia đến đây vì mục đích gì, chấp hành nhiệm vụ ngắn hạn hay cố định.

Chu Minh Dũ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo như lời em nói thì trong đó có vài người họ không quen, chắc là được giới thiệu đến để lôi kéo làm quen. Nếu chỉ là thi hành công vụ thì họ không có thời gian, người khác cũng không cần thiết đi cửa sau, trông có vẻ như… ồ đúng rồi…”

Chu Minh Dũ nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: “Tám chín phần họ là ủy ban cách mạng cố định rồi, chẳng trách Lưu Tân Nông bác bỏ đơn xin mua máy cày của bộ chỉ huy trung đoàn, nói không chừng là do nhà họ Thôi giở trò đấy.”

Mạc Như: “Nghĩa là họ muốn trả thù chúng ta sao?”

Ủy ban cách mạng có quyền lực rất lớn, bởi vì nó có liên quan đến quân đội, có nhiều quyền lực hơn so với chính quyền quận trước đây. Họ đã tập hợp quân đội, chính quyền, kinh tế, tư pháp, thanh tra và giáo dục, có thể nói rằng họ có quyền sanh sát trong tay với người dân trong vùng.

Mặc dù ông ta không dám ra tay với đại đội Tiên Phong, nhưng Mạc Gia Câu... nếu họ ra tay với bác cả và ba... thì Mạc Như lại thấy hơi lo.

Chu Minh Dũ an ủi cô: “Em đừng lo, ông ta không dám đâu.”

Nếu ông ta dám thì đã sớm ra tay rồi.

Năm đó, Thôi Phát Hậu đã được chọn nhờ vào việc hy sinh Thôi Phát Trung, ít nhất cũng lột một lớp da. Hiện tại khó khăn lắm mới leo lên được, nói không chừng cũng không coi như là leo lên, chỉ là để tâng bốc phe đối lập nào đó thôi. Ông ta đóng quân ở ủy ban cách mạng huyện, chắc chắn là có mang sứ mệnh, cũng không dám làm xằng làm bậy.

Dù sao thì hiện tại là mùa đông năm 1969, không phải mùa đông năm 1966. Khu vực tỉnh này năm ngoái thường xuyên xảy ra đấu tranh vũ trang do một thủ lĩnh tạo phản nào đó xúi giục, lúc đó Thôi Phát Hậu trở về, có lẽ thực sự đã làm mưa làm gió.

Năm nay e là không được.

Hơn nữa năm ngoái ông ta không đến, năm nay tình hình ổn định mới đến, có thể là năm ngoái không tiện, cũng có thể là bởi vì năm ngoái vẫn chưa được bổ nhiệm.

Do nghe đài và biết một vài kiến thức lịch sử, cộng thêm từ báo chí, Trần Nhiên, trưởng ban Khâu… khắp nơi thăm dò tin tức, sau khi tổng hợp lại, cơ bản anh cũng đoán được tám chín phần.

Giữa năm nay có một người nào đó được tuyển vào thủ đô, bởi vì trước đó có mâu thuẫn với quân khu, quân khu đàn áp và đặc khu hung hăng càn quấy đã khiến cho anh ta mất đi lực lượng ủng hộ trong chính quyền trung ương.

Dù sao thì lãnh đạo nhận ra cách mạng không thể tách rời khỏi quân đội, quân đội không được hỗn loạn, nếu không thì thế giới sẽ hỗn loạn.

Do đó, quân đội bắt đầu được điều động quân đội đến đóng quân tại ủy ban cách mạng để ổn định hàng ngũ học sinh công nông.

Trong tình huống như vậy, có người đã bị khiển trách gay gắt khi tranh chấp với sếp quân khu Nam Kinh tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ IX, điều này đủ cho thấy địa vị của ông ta không được đảm bảo.

Ngoài ra, trước đây ông ta đã đắc tội với hậu thuẫn của mình, thậm chí còn bị bò rơi, vì vậy sau Đại hội toàn quốc lần thứ IX, hơn hai mươi người tham gia hội nghị tỉnh mà ông ta dẫn theo đã không trở về tỉnh mà trực tiếp tham gia lớp học ở thủ đô, hay nói cách khác là tạm giữ và thẩm tra.

Tuy vẫn mang danh là chủ nhiệm ủy ban cách mạng tỉnh ủy của tỉnh này, có vẻ như là lãnh đạo cao nhất nhưng thực chất xưa đâu bằng nay, mà chỉ là tạm thời ổn định cục diện mà thôi .

Một khi chính quyền trung ương bắt đầu sử dụng lại các tư lệnh và chính ủy của quân khu ở tỉnh lị mà ông ta đã đàn áp, điều đó cũng có nghĩa là quyền lực trong tỉnh sẽ trải qua một đợt cải tổ mới.

Còn nhóm lãnh đạo quân sự được thăng cấp trở lại là những lãnh đạo quân sự đã có cảm tình và ủng hộ các tỉnh ủy, ủy ban thành phố, huyện ủy cũ trước đây, mùa xuân của phe đối lập đã qua.

Hiện tại là lúc để họ cụp đuôi nhìn lại mình.

Một nhóm thế lực trỗi dậy bằng cách đàn áp người khác, khi người lãnh đạo mất quyền lực, những người bên dưới sẽ tự nhiên bị phe kia thanh lý. Ai có bản lĩnh thì lại tìm nơi nương tựa, ai bị ghi sổ quá nhiều thì có thể phải chờ thanh toán.

Mấy năm nay tình hình biến đổi, thế lực thay đổi quá nhanh, từng đợt sóng gió làm người ta rối mắt, từ lãnh đạo cho đến các xã viên, hầu như ai cũng bị gạt đi một lần.

Vì vậy, dù ở địa vị cao cũng không thể nói là mình có địa vị ổn định.

Dù sao ngay cả những ông chủ siêu cấp cũng có kết cục thất thế, nếu Lưu Tân Nông và Thôi Phát Hậu đã dựa hơi người nào đó thì càng phải cẩn thận và thận trọng mới đúng, dù sao thời gian dành cho bọn họ cũng không còn nhiều. Cho nên Chu Minh Dụ cũng không lo lắng cho cha con Thôi Phát Hậu đến đây làm mưa làm gió, bọn họ vốn không có thực lực và cơ hội để có thể làm xằng làm bậy, hiện tại tình hình rất rõ ràng, bọn họ không có khả năng nữa.

Hai người đang trò chuyện thì phía sau có tiếng còi xe vang lên.

Mạc Như quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe jeep màu xanh quân đội từ phía sau chạy tới, cô kéo áo Chu Minh Dũ: “Tào Tháo đến rồi.”

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, thật là đúng lúc.

Chu Minh Dũ điều khiển tay lái, nhường đường cho bên lề, rồi nhìn về phía trước, thấy hiện tại con trai mình đẹp xe nên anh cũng không cần nhắc nhở.

Thất Thất là con gái nhưng rất nghịch ngợm, Tiểu Bát là con trai nhưng lại rất chín vững chắc, lái xe đạp cũng rất khuôn phép, không giống như Thất Thất chơi trò chơi.

Loading...