Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1074
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:43:36
Lượt xem: 30
Các thanh niên tri thức tự cho người đến, tự mình đến ư?
Tất nhiên là không chịu.
Vì vậy, trong phút chốc, hầu hết mọi người đã bình tĩnh lại, chỉ có một số người tin vào con đường không chính đáng là vẫn không chịu bỏ cuộc.
Thu hoạch vụ thu không dễ dàng, mặc dù những thanh niên tri thức kia nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhiều người vẫn không kiên trì được. Dù sao thì công việc đồng áng là cả một quá trình bền bỉ và rèn luyện lâu dài, nếu không dãi nắng dầm mưa, nếu tay chân không nổi mụn nước biến thành chai sần thì sẽ không bao giờ làm quen công việc đồng áng này.
Quá trình mụn nước biến thành nốt chai rất đau đớn, hầu hết mọi người thực sự không thể chịu đựng được, nhất là là những cô gái có làn da mỏng manh và thịt mềm.
Không tặng quà được, điều này khiến họ thấy rất buồn phiền, thậm chí có người còn hối hận khi đến với đại đội Tiên Phong.
Bởi nếu đi các đại đội khác thì có thể giảm bớt lao động bằng cách đi cửa sau, nhưng hiện tại ở đại đội Tiên Phong thì đường này bị chặn không đi được.
Vậy nên, có người có ý định khác.
……
Mấy hôm nay Phó Trân cùng Mạc Như đi nhặt bông, các học sinh cũng nghỉ học mùa thu nên cùng các giáo viên giúp vần công, nếu không làm được những việc nặng thì có thể làm những việc nhẹ như giúp nhặt bông, lột vỏ bắp, hái đậu phộng.
Mặc dù có sức mạnh không gian lợi hại, nhưng Mạc Như cũng rất tiết chế, dù sao thì hiện tại có rất nhiều người thông minh đến thôn ở, không thể để người khác nhìn ra manh mối.
Tất nhiên, tốc độ cô nhặt bông nhanh gấp mấy lần người khác.
Đã gần trưa, họ tan làm về nhà và nấu ăn.
Phó Trân giúp Mạc Như bỏ bông vào túi hoa, cười nói: “Đại đội có một người như cô đúng là kiếm được món hời lớn rồi.”
Một mình Mạc Như làm công việc của mấy người, nhờ cô mà bông của đại đội năm nào cũng đạt năng suất cao, xã viên cũng được chia bông.
Mạc Như cười nói: “Hiện tại họ đối xử tốt với tôi, biết ơn nên tôi cũng rất thoải mái”.
Cả hai nói cười với nhau, vác túi hoa lên xe, còn có hai phụ nữ khác đi cùng, kéo xe chở đất đến đại đội nộp bông và cân.
Mạc Như và Phó Trân đạp xe về, dọc đường Phó Trân nói: “Dạo này có phải có người đến nhà cô tặng quà không?”
Mạc Như cười: “Có mấy người, đội trưởng la mắng hết, không ai dám đến nữa.”
Phó Trân: “Những người này luôn làm đặc thù, ồ… đúng rồi, nghe nói còn có người đi cửa sau với Chu Thanh Liêm.”
Mạc Như lắc đầu: “Đâu có. Họ tìm chú tôi làm gì? Chú ấy chỉ lái máy cày, lại không thể sắp xếp công việc của đội sản xuất và công xưởng.”
“Vậy thì ai mà biết được, có thể là họ cho rằng Chu Thanh Liêm và Chu Bồi Cơ dù không phải là cán bộ, nhưng cũng có thể phát biểu ở trong đội.”
Thành phần cán bộ của đại đội Tiên Phong hơi khác so với các đại đội khác, chủ yếu là do hai chiến sĩ thi đua và một số công xưởng.
Các đại đội khác đều là các nhóm bí thư chi bộ đại đội, đại đội trưởng, kế toán đại đội, chủ nhiệm phụ nữ, chủ nhiệm bảo an, thủ kho, đội trưởng sản xuất, kế toán, thủ kho, nhân viên chăn nuôi. Số lượng người tùy thuộc vào số lượng xã viên sắp xếp, đại đội thường có sáu bảy cán bộ, nhiều không quá mười người, đội sản xuất thường chỉ có năm sáu cán bộ.
Người có thể sắp xếp công việc là đội trưởng, người giám sát công việc là đội phó và đội trưởng…Người chịu trách nhiệm phân chia tài sản là kế toán, người chịu trách nhiệm chấm công là người tính điểm. Có người sắp xếp cán bộ, nói đội trưởng giở trò lưu manh, kế toán dùng bút nguệch ngoạc, người tính điểm viết ẩu, đều có thể ảnh hưởng đến lợi ích của các xã viên.
Còn mối quan hệ ở nông thôn cũng rắc rối phức tạp, về cơ bản đều người thân quanh quẩn, cán bộ cũng có tiếng nói chung.
Sắp xếp một công việc nhẹ nhàng, ghi thêm hai điểm công tác ngày, thêm hàng chục cân khi chia lương thực và rau quả… Đây đều là những việc rất dễ làm.
Có người muốn lợi dụng sơ hở.
Nhất là những nữ thanh niên tri thức có sức lực yếu, không thể làm việc nổi, lại không thể nào đổi công.
Nhưng cán bộ của đại đội Tiên Phong vốn ít hơn các đại đội khác, đây cũng là bọn họ không muốn tăng thêm gánh nặng cho các xã viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1074.html.]
Bí thư đại đội, đại đội trưởng, đội trưởng và những người khác, mười lăm điểm công tác mọt ngày, nhiều hơn một nửa so với các xã viên, thậm chí bí thư đại độic còn có thể thoát ly sản xuất một nửa, thực tế thì thoát ly sản xuất toàn bộ, dù sao Trương Căn Phát không họp hành cũng có thể đến công xã trong huyện dạo quanh nói là họp để tránh lao động.
Cũng như các cán bộ khác, không thoát ly sản xuất đều phải tham gia lao động, nhưng điểm công tác nhiều hơn xã viên.
Ngoài ra, hai chiến sĩ thi đua của đại đội Tiên Phong, Chu Minh Dũ và Mạc Như là sự tồn tại đặc thù, mặc dù không đảm đương làm cán bộ gì, nhưng địa vị của họ trong đại đội lại không ai có thể thay thế được.
Thậm chí bọn họ có uy tín cao nhất trong đại đội Tiên Phong, có thể nói là người tâm phúc của các xã viên, chỉ cần có họ trấn thủ thì các xã viên lại cảm thấy có lối thoát.
Mặc dù nghề phụ của đại đội Tiên Phong là toàn thể ủy ban cách mạng đại đội phụ trách, thực tế do hai người họ quyết định. Chu Minh Dũ quản lý xưởng làm giấy và lò gạch, còn Mạc Như quản lý trại nuôi trồng, vườn cây ăn quả, ao cá… mọi người đều ngầm thừa nhận. Chu Thành Chí sẽ không tùy ý sắp xếp chuyện gì, ông cũng không biết thêm người giúp vần công.
Vậy nên có tìm Chu Thanh Liêm hay Chu Bồi Cơ cũng vô ích, thậm chí tìm Chu Ngọc Trung, Chu Thành Tín cũng vô ích, cho dù tìm Chu Thành Nhân cũng vô ích.
Các ông cụ đều bị Chu Thành Chí đánh, đừng hòng có ai mong đi cửa sau nhờ Minh Dũ và Mạc Như sắp xếp coog việc. Nếu có bất kỳ nhu cầu và sự sắp xếp nào thì chiến sĩ thi đua sẽ sắp xếp, ngay cả Giả Huệ Phương cũng có thể dùng thì sao lại không dùng họ? Bất cứ ai đáp ứng yêu cầu đều có thể được chọn, chỉ cần làm tốt công việc mình được phân công là được.
Những người đến đại đội Tiên Phong đều biết, Phó Trân cũng không ngoại lệ, cô ấy cho rằng những thanh niên tri thức đầu óc nhanh nhẹn chắc chắn càng hiểu rõ hơn.
Khi đi đến bờ sông phía tây, Mạc Như dẫn Phó Trân đến vườn cây ăn quả.
Vườn cây ăn trái bạt ngàn ấy trải dài ngút tầm mắt, lúc này là lúc táo, lựu, sơn tra, quả hồng nối tiếp nhau chín rộ. Các xã viên phụ trách thu hoạch trái cây trong vườn đang bận rộn hái những quả ngon nhất mỗi ngày và đặt chúng vào chiếc giỏ đan bằng bông cỏ lau, đến lúc đó mỗi giỏ sẽ được giao cho hợp tác xã.
Phần còn lại đại đội mình mới có thể để giữ lại.
Có Mạc Như chăm sóc, vườn cây ăn quả không có sâu bọ, cây nào cũng mọng nước, mọi người đều rất hài lòng.
Mạc Như hái một giỏ nhỏ trái cây các loại, nhờ Phó Trân mang về ăn cùng các giáo viên và bác sĩ.
Phó Trân thấy có một nữ thanh niên tri thức trong vườn cây ăn quả đang cùng người khác hái lựu, cô ta có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn nhưng dạo này da mặt hơi ngăm đen, tuy không phải là đẹp nhất nhưng cô ta như hoa ở độ tuổi mười bảy mười tám, khiến người ta thấy động lòng.
Cô ấy nói với Mạc Như: “Năm đó, lần đầu cô đến bệnh viện chúng tôi bán trứng gà cũng mười sáu mười bảy tuổi phải không?”
Mạc Như suy nghĩ giây lát: “Mười sáu tuổi.”
Nghiệp chướng, hồi đó tôi vẫn còn chình ình cái bụng.
Cũng may cô có không gian che chở, nếu không thì cô có thể không thể sinh con ra được an toàn.
Phó Trân lại nhìn nữ thanh niên tri thức kia: “Hồi đó cô quả thật xinh đẹp, mơn mở, xinh đpẹ hơn bọn họ nhiều.”
Mạc Như cười nói: “Chớp mắt tôi đã hơn ba mươi rồi, chà, thời gian không buông tha cho ai.” Cô nhìn những nữ thanh niên tri thức ở phía kia: “Bọn họ không ra đồng được, nhưng có thể chăm sóc vườn cây ăn quả, nói gì bọn họ cũng hiểu, lại không cần tốn nhiều sức.”
Cô đã bỏ qua công việc nặng nhọc nhất là phun thuốc trừ sâu.
“Là cô bảo bọn họ đến sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh Út Năm nói các nữ thanh niên tri thức ra đồng không làm được việc gì, lãn công chậm trễ công việc, nên thay đổi công việc phù hợp với bọn họ.Tôi nghĩ rằng những người trong trại chăn nuôi đều là những người dày dặn kinh nghiệm, các xã viên vốn không có khả năng làm việc nặng nên không cần phải đổi người, vườn cây ăn quả có rất nhiều việc vặt nên để họ đến cũng không tệ.”
Phó Trân lại nhìn nữ thanh niên tri thức kia, hỏi Mạc Như: “Cô ta tên là gì?”
Mạc Như nhìn về phía tay cô ấy đang chỉ: “Hình như là Đồng Quế Quyên.”
Đồng Quế Quyên từ Thanh Thị đến vùng nông thôn, đi cùng cô ta còn có một người tên là Đường Vi, hai người này khá xuất sắc, vừa đẹp lại vừa học giỏi. Cô còn bàn bạc với Chu Minh Dũ có nên tuyển một số người làm giáo viên tiểu học. Hiện tại các giáo viên đều là đàn ông và giáo viên lớn tuổi, cảm thấy rằng họ quá thận trọng, không đủ sức sống.
Nhưng những thanh niên tri thức này dù sao cũng còn trẻ, đã trải qua một số con sóng, đang lúc mắc chứng ảo tưởng giai đoạn cuối, Chu Minh Dũ không thể tin tưởng bọn họ, cho rằng vẫn cần phải quan sát, hai năm nữa họ trầm xuống rồi tính tiếp.
Cô thấy Phó Trân cứ nhìn chằm chằm Đồng Quế Quyên, cười nói: “Sao thế, có vấn đề gì sao?”
Phó Trân: “Tôi biết mấy hôm trước cô ta tìm người này người kia, rất giỏi nhảy, còn bị đội trưởng nói, không ngờ để cô ta thành công rồi.”
Cô ấy nói với Mạc Như một số chuyện mà các giáo viên đã nói riêng với nhau.
Các nữ thanh niên tri thức đều có mục tiêu của mình, có người đi tìm Chu Thanh Liêm, có người tìm Chu Bồi Cơ, có người tìm Chu Minh Quốc, Chu Minh Thanh, Chu Minh Duy và những người khác, bởi vì tìm các ông cụ cũng không làm được gì. Các ông cụ bị Chu Thành Chí đánh thành tấm tôn, mặc kệ bọn họ, họ phải tốn công sức với những người đàn ông trẻ.