Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1043
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:18:07
Lượt xem: 37
Anh ta cầm hộp cơm và tách trà của Chu Minh Dũ rồi chạy đi.
Khoảng thời gian này chỉ là chuyện trong một phút.
Mạc Như vội bảo Chu Minh Dũ dậy, cô cũng ngồi dậy, lấy lược ra chải đầu, rồi dọn dẹp giường gối.
Tuy ký túc xá chỉ có mấy chiếc giường, nhưng chỉ có anh và Trương Khánh Chúc ở.
Chu Minh Dũ lấy chậu rửa mặt ở bên ngoài vào, đổ nước từ trong thùng dội sạch sẽ, rót nước vắt khăn cho Mạc Như lau mặt.
Thực ra Mạc Như đã xuống tàu lửa, cô đã tắm ở ga tàu lửa rồi.
Mạc Như cầm lấy khăn mặt, nhìn ánh mắt dập dờn của Chu Minh Dũ, không khỏi muốn trêu anh, chậm rãi nén lại nụ cười, mím môi xụ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó hừm một tiếng.
Chu Minh Dũ: “Sao thế? Khăn mặt có mùi sao? Chắc chắc là Trương Khánh Chúc lại trộm khăn mặt của anh rồi, thật đúng là, không chú ý gì cả.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạc Như: “Chẳng lẽ đồng chí Hà Mẫn dùng rồi à.”
Chu Minh Dũ khẳng định: “Không thể nào, ký túc xá của cô ấy xa lắm, không ở bên này nên không thể trộm của anh được.”
Mạc Như: ...
“Cô ấy có xinh đẹp không?”
Chu Minh Dũ cười: “Giống hệt như Trương Khánh Chúc, em nói xem có đẹp không.”
Mạc Như trợn mắt nhìn anh: “Vậy nếu giống như Phan Kim Liên thì có phải là mượng hộp cơm rồi.”
Chu Minh Dũ: “Vậy càng không thể mượn, anh nói em nghe, không thể tùy tiện đưa hộp cơm cho người khác mượn.”
“Vậy hôm nay hai người đi dạo ở đâu?” Mạc Như vứt khăn mặt cho anh.
“Vợ, em đừng đổ oan cho người tốt, anh không có đi dạo. Anh chỉ đến cửa hàng bách hóa xem mua ít hàng tốt không cần phiếu, nào ngờ gặp phải cô ta, cô ta cứ đi theo anh. Anh đến nhà sách cô ta cũng đến nhà sách, anh vốn định đến nơi khác ngắm cảnh đêm rồi cô ta đi theo anh về.”
Sau đó, anh lại gần Mạc Như giành công: “Vợ, anh ngoan như thế, có phải cần khen thưởng gì không?”
Mạc Như liếc nhìn anh, anh hoảng hốt, nhanh chóng hôn lên môi cô.
Thực ra, Chu Minh Dũ vừa đến đã nói với người ta mình đã có vợ con rồi, anh còn mang theo ảnh cả gia đình bốn người, tháng giêng đi chụp cùng Phó Trân và Khâu Vân.
Vốn dĩ anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là người đàn ông có vợ con ở bên ngoài thấy nhớ nhà, không kìm lòng được tán gẫu với người khác vài câu tiện thể khoe khoang một chút. Nhưng cũng chính vì điều này, những công nhân nữ có ý với anh đều rút lui cả.
Hà Mẫn thường ngày thích trêu đùa, mập mờ với đồng chí nam nhưng cũng không quá đáng lắm. Cô ta thấy thích Chu Minh Dũ sau khi nhìn thấy anh, nhiều lần tình cờ gặp Chu Minh Dũ, gặp rất nhiều ở nhà ăn, thư viện, nhà sách, cửa hàng… Chu Minh Dũ bình thường hay tránh né cô ta. Nhưng đôi khi vẫn không tránh được, chẳng hạn như hôm nay, anh không ngờ lại gặp phải cô ta.
Nhưng anh không phải là kiểu thanh niên thôn quê chưa trải sự đời, nhìn thấy cô gái thành phố xinh đẹp thì đứng núi này trông núi nọ như cô ta nghĩ.
Anh cũng đã có vợ con rồi, cho dù có cho bảy tiên nữ anh cũng không đổi.
Hơn nữa Hà Mẫn cũng chưa từng nói rõ ràng ra, chỉ là vô tình gặp phải, anh ấy cũng không thể thực sự là tự cho rằng có gì kêu người ta tránh xa anh một chút, lễ phép cần có thì vẫn phải có.
Nếu nói là quá đáng, thì chính là vừa nãy ở trước cửa, Hà Mẫn giả vờ mệt xong rồi vấp chân ngã vào lòng Chu Minh Dũ.
Nhưng mà Chu Minh Dũ không những không đỡ lấy cô ta, ngược lại phản xạ theo điều kiện lùi về phía sau.
Hai đời làm người, anh cũng được luyện tập ra mà!
Hai người xà nẹo với nhau một chút, Trương Khánh Chúc mang đồ ăn về, đến cùng còn có Hà Mẫn, cô ta cũng mang hộp cơm và chén trà.
Vào trong nhà, cô ta nhìn thấy Mạc Như trước, nhếch mày nhẹ nhưng không nói gì, chỉ cười như không cười nói với Chu Minh Dũ: “Trời ơi, em nói là em mượn hộp cơm của anh dùng, anh còn không nỡ, em đi xa quá về lấy hộp cơm, suýt nữa là đi muộn không lấy được đồ ăn rồi, nếu như không lấy được đồ ăn, thì anh phải đền cho em đó.”
Cô ta gặp Trương Khánh Chúc ở nhà ăn, đã biết là chiều nay việc vợ của Chu Minh Dũ qua đây, không chào hỏi với Mạc Như vậy, chỉ nhõng nhẽo với Chung Minh Dũ, đương nhiên là muốn làm cho Mạc Như coi.
Suýt nữa là Mạc Như cười phun, người này có phải bị bệnh không, không phải là cô ta thực sự xem Chu Minh Dũ là thanh niên trẻ ở dưới quê có chút tài mọn, những người phụ nữ và con nít chưa từng gặp gì không biết gì cả ở dưới quê, đàn ông nào nhìn thấy thanh niên nữ ở trong thành phố như cô ta cũng hơi không thể nhịn được dính vào rồi bỏ vợ con sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1043.html.]
Trần Khánh Chúc chào hỏi với Mạc Như, không ngờ Hà Mẫn lại như vậy, cũng rất là ngại ngùng.
Hà Mẫn nói xong bèn khiêu khích nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Ai ngờ Chu Minh Dũ còn không thèm nhìn cô ta. chỉ nói với Trương Khánh Chúc: “Anh Trương à, vợ em mang tiền qua rồi, mai anh nói một chút với xưởng giúp em, xem thử đại đội chúng em có thể nào mua thêm hai máy cày nữa được không.”
Trương Khánh Chúc chào hỏi với Mạc Như xong, đang ngạc nhiên Mạc Như tự đến, thật không hổ danh là lao động tiêu biểu, những người đàn bà dưới quê thông thường đừng nói là đi xe lửa đến thành phố, đến huyện thì người đó cũng không biết gì cả.
Nghe lời của Chu Minh Dũ. anh ta nửa đùa nửa thật nói: “Cậu tìm thẳng quản đốc Lý còn đâu cần phải anh nói chuyện chứ.”
“Anh là kỹ thuật viên chính thức, đương nhiên là anh phải xin lợi ích giúp đại đội chúng em rồi.” Chu Minh Dũ cười bước lên trên, nhận lấy đồ ăn trong tay anh ta.
Hà Mẫn đứng ở cửa thấy Chu Minh Dũ không tiếp lời của cô ta, ngay lập tức cảm thấy rất mất mặt, cô ta quay người lại ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm của mình, “Trương Khánh Chúc à, ở đây anh có hành không, hái vài nhánh cho em đi, à, với lại tương nữa.”
Một mình cô ta ngồi ngay chính giữa cái bàn, bàn bị chiếm hơn nửa, người khác nếu muốn ngồi xuống thì phải ngồi chen chúc với cô ta.
Trương Khánh Chúc nhẹ nhàng đẩy cô ta, ngỏ ý nhường chỗ ngồi cho Mạc Như một chút, Hà Mẫn gần như là nũng nịu sát vào người anh ta, hừ một tí không nhúc nhích.
Chu Minh Dũ mang phiếu cơm và tiền trả cho Trương Khánh Chúc, cười nói: “Anh Trương à, em với Mạc Như đến nhà ăn để ăn.”
Nhà ăn 7 giờ rưỡi mới đóng cửa mà.
Trương Khánh Chúc đương nhiên là không chịu lấy tiền và hộp cơm, “Em còn khách sáo với anh sao.”
Chu Minh Dũ bèn đặt trên giường anh ta, “Anh cũng không phải là một mình một thân ăn rồi cả nhà không đói, đương nhiên là phải trả cho anh rồi.”
Trương Khánh Chúc hơi ngượng ngùng, cứ cảm thấy trong lời của anh có nghĩa bóng, muốn giải thích là Hà Mẫn đến vì anh ấy, nhưng mà vợ người ta ở đó, anh ta nói như vậy thì chắc phải đánh nhau mất, nên chỉ đành im miệng.
Mạc Như đã lấy một ít đồ ăn ở trong không gian ra đặt ở trong túi xách, Chu Minh Dũ bèn lễ phép mời Trương Khánh Chúc cùng đến nhà ăn để ăn.
Trương Khánh Chúc nhìn Hà Mẫn một cái, “Hà Mẫn à. hay là em…”
“Ê, em nói có ai đối xử với khách như mọi người không? Dù gì em cũng là khách, mọi người bỏ em lại tự đi ăn? Không ngại à?” Hà Mẫn lườm Mạc Như một cái, nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn bà dưới quê này không phải là người dễ ăn hiếp.
Trương Khánh Chúc nghe cô ta nói như vậy, bèn kêu Chu Minh Dũ và Mạc Như đi ăn trước, anh ta cùng ở cùng với Hà Mẫn.
Mạc Như đến nhìn còn không thèm nhìn Hà Mẫn, chỉ vẫy tay với Trương Khánh Chúc một chút, “Anh Trương à, vậy chúng em đến nhà ăn trước đây.”
Cô cũng xem như nhìn ra rồi, Trương Khánh Chúc rõ ràng là có ý với Hà Mẫn, giống những người đàn ông mà vào trong thành phố bị thế giới sắc màu làm mờ mắt, xem thường vợ cưới chính thức ở nhà.
Chờ hai người đó đi, Hà Mẫn hừ một tiếng, giọng điệu kỳ lạ nói: “Trương Khánh Chúc à, quản đốc có mời anh ở lại nhà máy làm kỹ thuật viên không?”
Trương Khánh Chúc lắc đầu, “Không có.”
“Thấy chưa, em đã nói con người anh thật thà chất phác, không hiểu chuyện.” Cô ta dùng đũa táy máy miếng khoai tây ở trong hộp cơm.
Trương Khánh Chúc ngây người ra một chút. “Quản đốc tìm Chu Minh Dũ rồi à?”
Hà Mẫn gật gật đầu, “Em nghe anh của em nói, quản đốc còn tính chuyển hộ khẩu và mối quan hệ cho anh ta, kêu vợ con anh ta cũng qua đây, nhưng mà anh ta lại không chịu! Em nói hai người đến cùng nhau, anh là kỹ thuật viên trong huyện, anh ta làm người lái xe máy cày ở trong đội sản xuất, sao mà còn được việc hơn anh nhỉ? Cơ hội mà người ta không trông chờ, thì biết bao nhiêu người trong chờ mà không có đó chứ.”
Nghe cô ta nói như vậy, Trương Khánh Chúc cảm thấy hơi mất mặt, đáng lẽ anh ta là kỹ thuật viên của huyện, dạy Chu Minh Dũ lái xe máy cày, anh ta có cảm giác ưu việt hơn.
Ban đầu còn nói bốc phét khoác lác nói lo cho Chu Minh Dũ, nhưng mà hơn một tháng nay đến nhà máy cơ khí tỉnh, rõ ràng là Chu Minh Dũ đang chăm lo cho anh ta.
Quản đốc Lý ngày nào cũng phải tìm Chu Minh Dũ để nói chuyện, nhưng rất ít khi tìm anh ta.
Điều này có nghĩa là gì chứ? Rất rõ ràng mà, quản đốc Lý nhắm trúng Chu Minh Dũ nhưng mà lại không nhắm trúng mình thôi.
Quản đốc Lý muốn Chu Minh Dũ vào xưởng, còn chuyển mối quan hệ cho, nhưng Chu Minh Dũ từ chối, còn mình thì sao? Tìm hết cách để mở rộng mối quan hệ, nhưng đều không thành công, chỉ đành lủi thủi về nhà.
Cơ hội mà mình nằm mơ cũng ước có được, thì Chu Minh Dũ người ta lại không thèm?
Cảm giác này khiến cho Trương Khánh Chúc rất không dễ chịu.